Chương 507: Anh Đã Đợi Em Rất Lâu
Chương 507: Anh Đã Đợi Em Rất LâuChương 507: Anh Đã Đợi Em Rất Lâu
"Ông Quý, em đã rời đi được bao lâu rồi?"
"Cả một buổi tối." Anh đã đi tìm cô cả một buổi tối.
Khương Tuệ Ninh liếc nhìn xung quanh, đã nhìn thấy được chân trời có những tia nắng ban mai đang dần dần xuất hiện nơi phía chân trời, may mà cô chỉ rời khỏi có một đêm, nếu như rời đi lâu quá, ông Quý nhà cô có lẽ sẽ phát điên mất.
Quý Thần Nham dường như có thể nghe thấy những lời nói trong lòng của cô, nói: "Tuệ Tuệ, em không thể không nói lời nào đã rời khỏi được, anh sẽ phát điên lên mất."
Nếu như cô muốn đi đâu, anh có thời gian thì nhất định sẽ đi cùng cô, nhưng nếu như anh không thể đi cùng thì cũng nên nói với anh một câu, cho anh biết rằng bản thân có thể đợi được cô quay lại.
"Không đâu, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." Cô cũng không biết trước được chuyện bản thân sẽ đột nhiên biến mất như vậy, khoảnh khắc mở mắt ra kia, trong lòng cô cũng cảm thấy rất sợ hãi.
"Chúng ta trở về trước đã." Bây giờ Quý Thần Nham cũng không muốn hỏi cái gì cả, anh khoác chiếc áo của mình lên người của Khương Tuệ Ninh.
Trên người cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ sáng màu, ở thời đại này, sáng sớm mặc đồ ngủ đi ra ngoài là một hành động rất không tốt.
Quý Thần Nham ôm cô trở lại trong xe, lính cần vụ lái xe chở hai người quay lại nhà khách.
"Ông Quý, anh ngủ trước đi." Khương Tuệ Ninh lấy quyển notebook mang về ra.
Cô muốn đưa cho Quý Thần Nham xem, nhưng mà nghĩ đến chuyện anh đã vất vả tìm cô cả một đêm, cho nên vẫn muốn anh nghỉ ngơi thật trước đã.
Quý Thần Nham lắc đầu, bây giờ anh không dám nhắm mắt lại, bởi vì sợ vừa mở mắt ra sẽ không thấy được cô.
Cuối cùng, dưới sự năn nỉ, Ỉ ôi của Khương Tuệ Ninh, anh cuối cùng cũng đồng ý đi ngủ, nhưng mà muốn cô cùng ngủ với anh, hơn nữa anh vẫn luôn cô thật chặt.
Khương Tuệ Ninh không thể ngờ được ông Quý lại ngây thơ, khó chiều hơn so với một đứa trẻ nhiều, thậm chí còn giỏi nũng niu hơn cả hai đứa nhóc trong nhà.
Giấc ngủ của Quý Thần Nham cũng không quá ngon, lúc ngủ lúc thức, nhưng mà đến buổi chiều, Khương Tuệ Ninh cũng không chịu được nữa, hai người ôm nhau ngủ, khi họ tỉnh dậy cũng đã là đêm rồi.
Cả hai đứng dậy đi ăn chút gì đó rồi quay lại nhà khách.
Lúc này Khương Tuệ Ninh mới đưa quyển notebook cho Quý Thần Nham, cũng kể cho anh ấy nghe toàn bộ câu chuyện.
Anh lại không thèm để ý những chuyện xảy ra trong sách, xác nhận thêm lần nữa: "Tuệ Tuệ, em sẽ không rời đi nữa chứ?"
Khương Tuệ Ninh lắc đầu nói: "Em cũng không muốn rời khỏi ông Quý của mình đâu, lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, có lẽ là do cô ấy chưa quen được với cuộc sống ở đó."
Quý Thần Nham hừ lạnh một tiếng nói: "Chưa quen liền phải lôi vợ của anh đến đó sao?"
"Được rồi, được rồi, anh đừng tức giận nữa, sau này cô ấy sẽ không làm như vậy nữa."
"Nếu sau này cô ta còn dám làm như vậy..."
Quý Thần Nham thực sự rất tức giận, vô cùng tức giận, Khương Tuệ Ninh là vợ của anh, cũng là Khương Tuệ Ninh của không gian này, anh không cho bất cứ kẻ nào muốn mang cô đi.
"Anh muốn làm như thế nào?" Khương Tuệ Ninh đột nhiên cảm thấy rất tò mò.
"Anh sẽ đi tìm mẹ của cô ta, sẽ không để cho cô ta sinh ra nữa." Nếu như xóa đi dấu vết của cô ta, vậy thì Khương Tuệ Ninh thuộc về anh sẽ trở lại, nếu như thời gian có thể trôi ngược lại thì càng tốt.
Anh muốn sớm đến Nam Thành đợi cô, đợi cô lớn lên, anh sẽ nói với cô rằng, Khương Tuệ Ninh, anh đã đợi em rất lâu rồi!!! "Trẻ con..."