Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 101 - Chương 101.

Chương 101. - Chương 101. -

Tống Nguyệt Minh cân nhắc, Vương Bảo Trân đang thăm dò mình có mang sính lễ tới đây không đúng không? Cô suy nghĩ một chút, tỏ ra thật thà nói: "Mẹ, tiền sính lễ kia con còn cầm, tiền của con đủ dùng.”

Vương Bảo Trân thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cười nói: "Đó là tiền cho con, nhưng tiền này con nhất định phải nhận!”

Ngụy Căn Sinh đứng ở một bên nhìn nửa ngày, to giọng nói: "Trong tay mẹ con có tiền, tiền này lúc ấy đã nói giúp con nhận rồi, chờ kết hôn lại cho con, nếu không, chúng ta chỉ giữ một nửa, trước hết tách tiền ra toàn bộ, về sau cũng đừng tháng nào cũng cho hai chúng ta tiền, tiền không đủ dùng tự nhiên cha sẽ nói cho con biết, lúc nào hai chúng ta già không động đậy chắc chắn đến phiên ba người các con dưỡng lão, lúc đấy đừng có mà tranh nhau."

Đây có lẽ là giải pháp tốt nhất, Vương Bảo Trân đếm ra một nửa đưa cho Vệ Vân Khai, Vệ Vân Khai đành phải nhận lấy.

"Được rồi, buổi trưa hai anh của con đều đến đây ăn cơm, nhà chúng ta gặp nhau rồi, hiện tại trở về nghỉ ngơi, hôm qua bận rộn cả ngày, đều mệt lắm rồi!"

Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai sóng vai đi ra ngoài, sắc trời vẫn tối tăm như cũ, trên bầu trời có bông tuyết bay bay, Tống Nguyệt Minh ngáp một cái, lẩm bẩm một câu: "Lại có tuyết sao?”

Vệ Vân Khai ngửa đầu nhìn, khẳng định: "Không, gió thổi.”

Phải không vậy? Dù sao khắp nơi đều trắng xóa, Tống Nguyệt Minh không phân biệt được bông tuyết do gió thổi lên và bông tuyết rơi từ trên trời rơi xuống khác nhau ở đâu.

Đi vào nhà chính, Tống Nguyệt Minh rót một ly nước sôi ôm tay cho ấm, cô bắt đầu nhớ tới căn phòng nhỏ của mình, ngại lạnh trực tiếp đóng cửa lại, mà hiện tại ban ngày đóng cửa lại, nói không chừng người ta cho rằng bạn đang ở trong phòng làm gì đó.

"Trong ngăn kéo có kẹo đó."

"Hả?"

Vệ Vân Khai chỉ tay vào ngăn kéo bàn trong phòng ngủ, Tống Nguyệt Minh đi qua kéo ra xem, quả thật có nửa gói kẹo sữa, cô bóc một viên ăn, lại hỏi: "Anh muốn ăn sao?”

"Em ăn đi."

Tống Nguyệt Minh gật đầu, bưng chén trà ngồi xuống giường, ánh sáng trong phòng ngủ hơi tối, cửa sổ duy nhất thì đóng kín mít, hơn nữa bên ngoài trời có nhiều mây, bầu không khí rất phù hợp để ngủ nướng.

Vệ Vân Khai cầm xấp tiền vừa mới lấy, đặt lên bàn: "Em cất đi.”

“...... Được." Có tiền sao lại không cần chứ.

Vệ Vân Khai mở ra một ngăn kéo có khóa khác, lấu từ bên trong ra một cái hộp nhỏ: "Còn có chỗ này.”

"Được."

Tống Nguyệt Minh nhìn thoáng qua, có ba trăm tệ, thoáng cái, trong tay cô có hơn tám trăm đồng, cộng thêm trang sức không thể nhìn thấy ánh sáng, cô cũng không hỏi Vệ Vân Khai làm sao tích góp được nhiều tiền như vậy, bày ra trước mắt có một vấn đề rất quan trọng, tiền phải giấu ở đâu?

"Trước đây anh có bỏ tiền vào ngăn kéo không?"

"Có đó."

Tống Nguyệt Minh không yên tâm khi trực tiếp bỏ tiền vào ngăn kéo rồi khóa lại, nếu thỉnh thoảng có người tới, nhất định sẽ tò mò hỏi thăm, cô rất muốn hỏi Hoàng Chi Tử phải cất tiền ở nơi nào, nhưng đường tuyết rơi rất khó đi, ngay cả việc lại mặt cũng không xác định là lúc nào, hiện tại cô chỉ có thể tự lực cánh sinh, thật là một phiền não ngọt ngào.

Nếu Vệ Vân Khai đưa tiền cho cô, Tống Nguyệt Minh cũng phải đối xử thẳng thắn với anh, lấy của hồi môn từ trong tủ đặt ở góc tường, từ bên trong lấy ra một cái túi vải nhỏ, bên trong là hai trăm chín mươi tệ, cộng thêm Tống Kiến Quân đưa cho cô năm mươi tệ, số tiền lẻ còn lại đặt ở trong khe tối trong ngăn kéo, lúc Tống Kiến Binh làm việc cố ý nói với cô.

"Anh xem, đây là tất cả số tiền đó."

Vệ Vân Khai không thèm để ý gật gật đầu, ngoài ý muốn phát hiện ánh mắt cô vợ mình sáng lấp lánh, cô cầm tiền, vui mừng đến mức đuôi lông mày cũng nhướn lên.

Cũng là một người thích tiền, anh âm thầm kết luận.

Tống Nguyệt Minh không thích đem trứng gà đặt trong cùng một cái giỏ, Vệ Vân Khai đếm ra ba trăm đặt ở trong hộp sắt, hộp sắt nhét vào trong tủ, ba trăm năm mươi khác lấy khăn tay bọc lại nhét vào trong đống chăn trong tủ quần áo, hơn hai trăm góp thành một cuộn nhét vào trong khe, tiền lẻ lấy ra tùy tiện bỏ vào trong ngăn kéo.

"Đây nhé, nếu anh dùng tiền thì tự mình lấy."

Chứng kiến cô bận rộn đi tới đi lui, Vệ Vân Khai cười đồng ý: "Được.”

Bình Luận (0)
Comment