Cô chỉ hỏi câu này, phần còn lại không hỏi nhiều.
Vệ Vân Khai muốn nói gì đó, cô lại đứng dậy ôm sợi lông đã quấn xong đưa về phòng ngủ, lại cầm một cái khác, đưa cho anh, lúc cô khom lưng cách rất gần, mùi thơm nhàn nhạt truyền tới, lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Tống Nguyệt Minh tìm được đầu sợi lông, cũng không vội vàng quấn lấy, mà là trở về từ trong ngăn kéo lấy ra hai viên kẹo, cô ăn một viên, một viên bóc ra cho anh: "Anh có ăn không?”
Vệ Vân Khai không thích kẹo sữa, anh ngửa đầu nhìn cô cười cười: "Ăn.”
Hai tay anh bị chiếm dụng, Tống Nguyệt Minh bóc vỏ kẹo đưa qua, đút viên kẹo cho anh.
Việc quấn sợi len không tính là nhẹ nhàng, nhất là người chống sợi len, phải giơ hai tay lên, còn phải phối hợp với người quấn sợi len qua lại, quấn khéo hai cân sợi len này, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, Tống Nguyệt Minh đem ba sợi len bỏ vào trong rương, từ nơi khác tìm ra kim áo len, bắt đầu bắt đầu đan áo len.
Tống Nguyệt Minh thích làm đồ thủ công, học theo bà nội, bà nội lớn tuổi nhưng rất mới mẻ, các loại phương pháp dệt hoa mỹ bà đều có thể học được rất nhanh, Tống Nguyệt Minh được thừa hưởng điều này, lúc rảnh rỗi làm áo len cho cha mẹ trưởng bối, được đồng lòng khen ngợi.
Nhưng ở chỗ này đan áo len không cần quá nhiều cách thức, kim phẳng đơn giản là được, quan trọng nhất là lúc đầu phải đặt áo len lớn nhỏ, bằng không lớn thì dễ làm, nhỏ chỉ có thể mở ra đan lại, Tống Kiến Quân thấp hơn Vệ Vân Khai đại khái năm cm, thân hình gầy hơn, cô hơi so một chút, lưu lại một ít đường phát phúc.
Áo len này không có gì bất ngờ sẽ tháo rời đan nhiều năm, vẫn nên cố gắng mặc lâu hơn một chút.
Vệ Vân Khai nhìn cô tự tin khởi đầu, ngón tay di chuyển rất nhanh, tò mò nhìn hai lần, nghe thấy tiếng bước chân lại thu hồi ánh mắt, đứng dậy rót một ly nước sôi.
Người tới là Tề Thụ Vân, ôm Trứng Thối gần một tuổi, phía sau đi theo Tiểu Tuyết, vào viện liền ôi một tiếng.
"Em dâu đang làm cái gì vậy?"
Tống Nguyệt Minh đứng lên, cười nói: "Học cách đan áo len.”
Tề Thụ Vân buông con trai xuống, giơ tay sờ sờ sợi lông mềm mại, ánh mắt hâm mộ: "Sợi lông này không tệ, em dâu, em biết làm áo len à? Học với ai? Sợi len này giá bao nhiêu một cân thế?”
"Năm tệ." Tống Nguyệt Minh nói giá tiền thấp hơn, trên thực tế đây là sợi len tốt nhất cô mua ở cửa hàng bách hóa, người kính tôi một thước tôi kính người một trượng, Vệ Vân Khai tặng áo len cho cô, mặc kệ đủ loại lý do mà để cho hôn lễ của cô vô cùng xinh đẹp, đây cũng là chuyện nên làm, nhưng mà hiện tại cho Tống Kiến Quân thích hợp hơn.
"Hả, cái áo len này giá bao nhiêu tiền?"
"Mười mấy tệ đi."
Tề Thụ Vân nhịn không được hỏi: "Em dâu, em có nhiều sợi lông này không? Quần len của Tiểu Tuyết sắp ngắn, chị muốn lấy cho con bé một đoạn.”
Nghe vậy Tống Nguyệt Minh không thể không cảm thấy may mắn khi ngay từ đầu cô nghĩ sẽ có người tới cửa, sớm đã thu lại sợi lông đầu to, Tề Thụ Vân biết rõ áo len của cô vừa mới bắt đầu làm mà đã dám muốn sợi lông, nếu nhìn thấy nhiều sợi len như vậy, nói không chừng cảm thấy con dâu mới da mặt mỏng, trực tiếp lấy đi, vẫn là câu nói kia, người kính ta và ta kính người, Tề Thụ Vân liên tiếp muốn chiếm lợi của cô đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
"Sợi len em mua không đủ, còn phải đi huyện thành mua, nếu chị dâu muốn sợi lông, đến lúc đó cùng đi."
Chính mình không bỏ tiền ra mà mua len, Tề Thụ Vân nào có tiền không dùng đến để làm thứ này? Không khỏi bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Chị vẫn là tìm trong nhà nào có áo len rách nào không làm cho Tiểu Tuyết cái quần lông đi, con gái chị không thể dùng sợi len mới.”
Tống Nguyệt Minh không hề động đậy, khóe mắt liếc nhìn Vệ Vân Khai bình tĩnh uống nước, càng có sức mạnh, cô sợ Vệ Vân khai lớn ở nhà họ Ngụy, cha mẹ không có ý muốn được báo đáp nhiều, hai anh em phía trên lại có ý tứ như vậy, Vệ Vân Khai cũng cảm thấy nợ người ta, vội vàng muốn báo đáp người ta, còn muốn kéo cô cùng làm, vậy những ngày này liền khổ sở.