Tống Nguyệt Minh cười tủm tỉm ngẩng đầu: "Vâng, đây cũng là lần đầu tiên em đan áo len, không biết đan ra hình dáng gì, chờ đan ra một ít xem thế nào?”
"Được." Mã Phượng Lệ cũng không dám lập tức nói quá nhiều, cái áo len này đan không được, cầm lấy sợi len tháo rời ra, không phải cũng sẽ ấm áp sao?
Tề Thụ Vân chua xót hỏi: "Phượng Lệ, em đan áo len cho ai?"
"Cho Cường Cường, thằng bé ngay cả một chiếc áo len đàng hoàng cũng không có, nửa năm nữa sẽ đi học, không có một bộ quần áo mới. Thằng bé mặc không vừa, còn có thể cho Lâm Lâm mặc, tiếp theo Tiểu Thắng cũng có thể mặc được."
- Ôi, con trai của chị lúc nào mới có thể đi học được!
"Bọn trẻ lớn nhanh lắm."
Mã Phượng Lệ quay đầu cười hỏi: "Em dâu, em ba... Hai người phải nhanh chóng sinh con, mẹ chúng ta bây giờ đang rảnh rỗi, đúng lúc có thể chăm sóc con cho các em, ở đây còn gần, làm cái gì cũng thuận tiện.”
Cô ta vừa nói vừa nháy mắt.
Tống Nguyệt Minh chợt hiểu, chỉ giả vờ ngại ngùng cúi đầu: "Chị dâu, hai người đừng trêu em!”
Tề Thụ Vân cười ha ha, liền nói: "Đều là người kết hôn rồi, có gì đâu mà ngại? Hai chị cũng không phải người ngoài, sau này còn ai có thể thân hơn các chị?”
Mã Phượng Lệ cũng gật đầu: "Chị nói đúng rồi, em dâu, em đừng ngại, rảnh rỗi phải đến nhà chị chơi, chị sẽ giới thiệu em với mọi người.”
"Vâng, em biết rồi." Tống Nguyệt Minh thầm nghĩ mánh khóe của mình còn non nớt, lại để người khác nói tốt cho mình, giả vờ là người thân thiết, hai người này có thể không có ác ý, nhưng tính cách vừa mới tiếp xúc biểu hiện ra đã làm cho người ta không thích. Cô ấy thật sự rất ngu ngốc nếu kết thân với hai người chị dâu này.
Ba người bọn họ nói chuyện, năm đứa con của hai người vấn hồn nhiên chơi đùa, chạy trốn tìm từ trong ra ngoài, đứa con nhỏ nhất còn chưa biết đi lại ngồi trên đầu gối của Tề Thụ Vân, nhìn các anh chị chạy qua chạy lại vui chơi, cũng quấy phá muốn xuống đất đi chơi cùng các anh chị.
Tề Thụ Vân cảm thấy khó chịu, liền gọi Tiểu Tuyết tới: "Con dẫn em trai đi chơi đi! ”
Tiểu Tuyết không tình nguyện nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý một tiếng, hai tay đặt ở dưới nách của em để cho em có thể học đi. Thiếu đi một người bạn chơi đùa, hai đứa con gái của Mã Phượng Lệ cũng dừng lại, dựa vào bên cạnh người lớn chứ không vào trong phòng mới làm loạn lung tung.
Tống Nguyệt Minh bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, đứng dậy đi nhanh vào phòng ngủ mở ngăn kéo lấy một nắm kẹo sữa, đi ra chia cho năm đứa nhỏ. "Vừa mới đan áo len, quên mất trong ngăn kéo còn có mấy viên kẹo, các cháu có ăn hay không?"
Mấy đứa nhỏ đều nhìn mẹ mình trước, Cường Cường lớn nhất đưa tay lấy hai viên kẹo, rồi cười chạy đi, Tiểu Thắng định bắt chước theo, muốn đưa tay lấy những viên kẹo, nhưng chiều cao không đủ, Tống Nguyệt Minh vẫn cười và chia cho những đứa bé mỗi người một cái, ngay cả Tề Thụ Vân và Vương Bảo Trân cũng có.
"Còn không mau gọi thím đi! Gọi xong sẽ có kẹo đấy! "Mã Phượng Lệ vui vẻ cầm lấy kẹo, nhắc khéo đứa con còn rụt rè.
Bốn đứa nhỏ cùng nhau gọi thím, Tống Nguyệt Minh hé miệng cười, cách xưng hô này dành riêng cho dâu mới đấy, cô ấy mong mỏi ở gần đây nhanh chóng có người kết hôn, để cô không phải nàng đâu mới nhất.
Một lát sau, Ngụy Xuân Hoa từ viện cũ đi tới, cô ấy mười bốn tuổi vừa mới lên trung học cơ sở, nhìn qua có dáng vóc thấp bé, trong tay mang theo kẹo, đi tới cười tít mắt chia cho năm người, mỗi người một viên, rất hào phóng, đã quen chơi với mấy đứa nhỏ.
Hơn mười giờ, Tề Thụ Vân và Mã Phượng Lệ cuối cùng cũng rục rịch rời đi, Tống Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ngồi ở cửa đan áo len, tốt nhất là đan xong áo len trước khi đến nhà họ Tống.
Cô đang đan một cách chăm chú, bỗng nhiên nghe được những tiếng bước chân nhẹ nhàng, liền ngẩng đầu nhìn, Ngụy Xuân Hoa cầm trong tay một thứ gì đó đi tới, đó là khoai lang nướng được bọc trong lớp vỏ ngô khô héo, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.
"Xuân Hoa?"
Ngụy Xuân Hoa vẫn thẹn thùng, đi tới trước mặt cô đưa củ khoai lang nướng dài: "Mẹ bảo em mang cho chị. ”
Có lẽ viện cũ đang đốt lửa sưởi ấm, tiện thể nướng mấy củ khoai lang, Tống Nguyệt Minh đặt áo len xuống, cầm lấy khoai lang nướng chậm rãi lột vỏ, vừa mới lấy ra khỏi đống lửa hẳn là còn nóng.