Tống Nguyệt Minh thành thật không ngại ngần tìm kiếm cuốn sách muốn xem, ở giữa một chồng sách nhìn thấy một quyển sổ màu đen: "Đây là cái gì? ”
Đôi mắt mở to của Vệ Vân Khai hiện lên có chút buồn, cũng không ngăn cản Tống Nguyệt Minh lấy ra xem, nhẹ nhàng giải thích: "Là ghi chép ông nội anh để lại. ”
"À, vậy em sẽ không mở ra xem nữa."
"Không sao, chỉ là một ít ghi chép công thức nấu ăn."
Tống Nguyệt Minh càng nghe càng bối rối, chẳng lẽ ông nội Vệ Vân Khai là một đầu bếp? Hình như như không phải?
Vệ Vân Khai cầm lấy quyển sổ tay chưa mở ra, mở trang đầu ra nhìn thấy chữ nét chữ có móc bạc trên đó, cười nhẹ lật cho cô xem: "Ông nội là một người sành ăn, thích sưu tầm các loại mỹ thực, thích ăn liền ghi nhớ, để ba làm cho ông ăn, lúc anh đến ngẫu nhiên mang theo quyển sổ này tới, vốn dĩ nên đốt đi trả lại cho ông nội. ”
"Lúc đó anh rất buồn". Ngôi nhà hoàn hảo ấm áp bị hãm hại trong một đêm, những người thân yêu quan trọng nhất đã rời bỏ anh, và những người con đã được đưa đến vùng nông thôn để sống.
"Ba đã biến anh thành một người đàn ông".
Một cách nói nhẹ nhàng để che giấu nỗi đau đã bị mài giũa theo năm tháng.
Tống Nguyệt Minh đọc hai trang, đủ các loại công thức nấu ăn, thông tin không đặc biệt quý giá đối với với thế hệ tương lại, nhưng hiện lại mà nói, đó lại là thông tin khá quý giá.
"Anh vẫn nên cất đi, lưu lại một chút kỉ niệm."
Vệ Vân Khai cầm quyển sổ tay, trầm ngâm một lát giao cho Tống Nguyệt Minh: "Không được, em xem xem có dùng được gì không. ”
Anh ấy cảm thấy sự ngạc nhiên của cô khi vừa nhìn thấy công thức nấu ăn vừa rất cảm động, có lẽ không nên để cho ghi chép của ông nội vẫn giấu ở trong góc tối không thấy mặt trời, mà nên đưa cho cô cháu dâu nấu ăn ngon có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Tống Nguyệt Minh vô cùng ngạc nhiên, cầm lấy cuốn sổ và hứa hẹn: "Em chắc chắn sẽ rất trân trọng nó và sẽ không làm hỏng nó đâu! ”
"Được." Giữ lại làm vật gia truyền cũng không tồi.
Sức hấp dẫn của ghi chú công thức nấu ăn còn hơn cả đan áo len, Tống Nguyệt Minh quá yêu thích, không thể đặt nó xuống, lật xem bảy tám trang, đa số món ăn nàng đều đã từng thấy qua, nếu tự ý làm ra còn phải tốn sức giải thích, bây giờ tốt rồi, có ghi chép công thức nấu ăn này thì rất nhiều chuyện quan trọng dễ dàng được giải quyết.
Nhưng bởi vì ghi chép của ông cụ vô cùng rồng bay phượng múa, một số nét chữ còn tiết kiệm, Tống Nguyệt Minh đành phải không cắt ngang Vệ Vân Khai, hỏi chữ kia là chữ gì, Vệ Vân Khai cũng không thấy phiền phức, dạy cho cô ấy từng chữ.
"Em có làm anh đọc sách chậm không? Nhưng mà chờ em học được công thức những món này, em sẽ nấu cho anh ăn nha!".
Vệ Vân Khai nghiêm túc đồng ý: "Được, anh cho em lò nấu rượu.”
Thoáng chốc, Tống Nguyệt Minh mặt mày rạng rỡ: "Được, phân công hợp tác mới nhanh hơn! ”
Nhận thức chính trị của đồng chí này có thể nói là khá tốt, xứng đáng được khen thưởng!
Sau khi khen thưởng xong, Vệ Vân Khai cầm đèn điện chiếu sáng cho cô, Tống Nguyệt Minh xuống giường thu dọn sạch sẽ, sau đó lạnh đến run rẩy leo lên giường, thở phào nhẹ nhõm, cô ấy sử dụng cả tay và chân để lợi dụng nguồn nhiệt của người bên cạnh.
Đôi chân lạnh lẽo khiến Vệ Vân Khai run rẩy một chút, xoay người nằm nghiêng đối diện với cô, không chút keo kiệt truyền nhiệt cho cô.
Tống Nguyệt Minh hạnh phúc ôm lấy nguồn nhiệt, cảm động nói: "Tính tình anh thật tốt, khi còn bé em ngủ cùng với mẹ, mẹ cũng không cho em chạm chân bà ấy, chê rằng chân em lạnh.”
Vệ Vân bật cười: "Vậy nếu anh không để cho em sưởi ấm thì sao?”
"Vậy thì sẽ không có nói chuyện nữa." Tống Nguyệt Minh rất buồn ngủ, lúc nói chuyện cũng không kiêng nể lắm.
"Vậy chúng ta trò chuyện đi."
Tống Nguyệt Minh cười khanh khách, rất thẳng thắn ấn bàn tay vẫn còn lạnh giá vào anh, nhưng phản ứng của anh khiến cô sợ hãi thu người lại ngay giây tiếp theo, Vệ Vân Khai hình như cũng xấu hổ vì sự không bình tĩnh của mình, kéo cô lại, kẹp vào trước ngực.