Vệ Vân Khai rất tự giác lấy tiền và phiếu ra, trong tay anh tích góp không ít các loại phiếu, Tống Nguyệt Minh hoàn toàn có thể mua đồ mà không cần cố kỵ gì. Đưa túi quần áo đã đóng gói xong cho anh cầm, Tống Nguyệt Minh hai tay trống không đi về phía trước, Vệ Vân Khai đi theo sau, không hề tỏ ra sốt ruột.
Rời khỏi cửa hàng, hai người liền đi mua đồ dùng trong nhà như chày cán bột, bát đĩa, cối giã tỏi, gia vị, cô còn mua được một ít rong biển và rau tía tô. Nhớ trong nhà không còn đủ giấy vệ sinh, Tống Nguyệt Minh liền mua trước năm cân. Cô định hỏi nhân viên phục vụ có băng vệ sinh hay không? Và cô thật sự đã hỏi như vậy, Tống Nguyệt Minh liền mua một lúc năm gói, cộng thêm cả xà phòng và bột giặt, danh sách chuẩn bị lúc đầu đã hoàn thành.
Lúc này, trong tay Tống Nguyệt Minh cũng đã xách một ít đồ vật nhẹ, nghĩ mình cũng không còn gì để mua, quay đầu lại hỏi Vệ Vân Khai: "Anh còn cần mua gì nữa không? ”
Vệ Vân Khai suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta đi mua thêm hai sổ ghi, rồi thêm cả bút máy và mực nước. ”
Nghĩ có khả năng đáp ứng được. Tống Nguyệt Minh trực tiếp mua gấp đôi mong muốn của anh, bản thân cô cũng cần viết chút gì đó, lại mua thêm một lon sữa lúa mạch nhỏ. Nhiệm vụ mua đồ hoàn thành, hai người xách túi lớn túi nhỏ chuẩn bị đi ra bến xe, bất ngờ nghe thấy một tiếng khẽ gọi từ phía sau.
- Anh trai, chị dâu!
Đó là một giọng nữ.
Tống Nguyệt Minh nghe gọi liền quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là cô gái trẻ mà cô đã gặp qua mấy lần cũng không biết tên, cô cũng không định giả bộ như không quen biết, bèn bày ra vẻ mặt tươi cười: "Em cũng vào thành mua đồ à?”
Lý Văn Lệ đi nhanh hai bước đến trước mặt bọn họ, ánh mắt lướt qua túi lớn, túi nhỏ trên tay bọn họ, nhẹ nhàng trả lời: "Đúng ạ, chị dâu vẫn nhận ra em chứ?”
"Có thấy em vài lần, nhưng không biết em là người trong thôn, thật đáng trách quá." Tống Nguyệt Minh vừa nói vừa đánh giá trang phục của cô gái này, giày bông đen quần đen, trên người khoác một chiếc áo khoác màu đỏ tươi, quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ trắng; có mái tóc ngang vai cùng một đôi mắt hạnh tràn đầy ý cười và vẻ lấy lòng, đúng là kiểu thanh thuần mà đàn ông rất thích.
"Chị dâu, em tên là Lý Văn Lệ, em đến nhà cô ở một thời gian, vốn định sau khi hai anh chị kết hôn thì tìm chị chơi, nhưng hai ngày trước em lại về nhà."
Tống Nguyệt Minh cười như không, cuối cùng cũng đối chiếu được những gì Tề Thụ Vân từng nói về cô gái Lý Vân Lệ đang đứng trước mặt này, ngoài mặt cô vẫn tự nhiên nói: "Vậy thật đáng tiếc, chờ em lại đến nhà cô thì chúng ta vẫn có thể gặp nhau.”
Lý Văn Lệ nhiệt tình vươn tay: "Chị dâu, anh Khai, anh chị cầm nhiều đồ như vậy có mệt hay không, hay để em giúp xách giúp một ít đồ?”
Cô vừa nói vừa muốn lấy đồ từ tay Tống Nguyệt Minh, Tống Nguyệt Minh liền lui về sau một bước để tránh.
"Bây giờ anh chị về luôn, chắc em còn có việc cần làm ở thành phố nên cũng không muốn làm chậm việc của em, hơn nữa mấy thứ đồ này thật ra cũng không nặng lắm."
"Không sao đâu ạ, em giờ cũng định về."
Đương nhiên, Tống Nguyệt Minh sẽ không để cô giúp đỡ, em gái này vừa nhìn qua đã biết là chưa chịu từ bỏ. Cô còn muốn sống yên tĩnh chút, liền hướng về phía Vệ Vân Khai nháy mắt liên tục.
Vệ Vân Khai lập tức nói: "Nguyệt Minh, chúng ta phải trở về thôi.”
Thời đại này, cho dù là vợ chồng cũng rất ít khi xưng hô như vậy, lúc trẻ ở phía trước họ thêm chữ "tiểu", về già thêm một chữ "cụ", hoặc là gọi tên đầy đủ hoặc là dứt khoát xưng hô là ai. Trước mặt mọi người, Vệ Vân Khai gọi tên Tống Nguyệt Minh một cách thân mật, đã làm Lý Văn Lệ nắm chặt tay lại, mặt mũi tái mét.
Không đợi Tống Nguyệt Minh đáp lại, Lý Văn Lệ liền nói: "Cũng thật trùng hợp, cô của em lại đang ốm, em cũng cần về thăm cô, em về cùng anh chị có được hay không?”
Tống Nguyệt Minh nói đùa: "Được rồi, xe cũng không phải chúng tôi lái, ai muốn ngồi thì ngồi chứ.”