"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Vương Bảo Trân ôm Ngụy Tiểu Tuyết ngồi trên đầu gối, liên tục đánh giá thần sắc của cô, Ngụy Tiểu Tuyết cúi đầu không dám nhìn người, đáy mắt tràn đầy vẻ chột dạ.
Tống Nguyệt Minh nhịn ghê tởm vội vàng nhìn lướt qua chất nôn của Ngụy Tiểu Tuyết, đồ ăn ở chỗ cô còn có thể nhìn ra hình dạng, nhưng còn có một ít đồ vật giống như khoai lang và bánh ngô, Ngụy Tiểu Tuyết không phải nói cô bé không được ăn sáng hay sao?
"Mẹ, mẹ hỏi Tiểu Tuyết xem có phải ăn nhiều hay không, lại chạy trốn náo loạn, trong dạ dày chịu không nổi mới nôn ra?"
Vương Bảo Trân mới nhớ tới câu nói vừa nói kia, nâng mặt Ngụy Tiểu Tuyết lên, lớn tiếng hỏi: "Tiểu Tuyết, cháu ở nhà ăn cơm chưa?”
Ngụy Tiểu Tuyết rụt rè nhìn Tống Nguyệt Minh nhìn Vương Bảo Trân, gật gật đầu, lại nhỏ giọng nói: "Cháu ăn không no, thím nhỏ cho cháu ăn bánh bao.”
"Ngụy Tiểu Tuyết, cháu thật đúng là! Vương Bảo Trân thật sự cảm thấy xấu hổ muốn chết, ở Ngụy Thủy thôn nhà bà cũng là gia đình số một số hai, kết quả cháu gái lại giống như chưa từng ăn cơm ngon, ăn no đến mức nôn ra!
Tống Nguyệt Minh nhìn ánh mắt Ngụy Tiểu Tuyết cũng không giống vừa rồi nữa, vừa rồi cô gái nhỏ đến viện mới trông đáng thương giống như ăn mày, cô thật sự cho rằng cô gái nhỏ ở nhà bị ngược đãi, kết quả quay đầu người ta liền dùng sự thật giống như sắt đánh vào mặt cô!
"Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, trẻ con không hiểu chuyện, con xúc chút tro che lại đồ đạc mà con bé nôn ra trước." Tống Nguyệt Minh đứng dậy đi tìm xẻng vào phòng bếp xúc tro gỗ.
Đợi đến khi đi ra, Ngụy Tiểu Tuyết liếc cô một cái, nước mắt rơi xuống như mưa, Vương Bảo Trân không muốn để ý đến đứa cháu gái làm mất mặt này, mặt lạnh cũng không thèm nhìn cô bé, ba đứa nhỏ khác vừa nhìn Ngụy Tiểu Tuyết khóc, cũng thành thật, chỉ có Trứng Thối ở trong xe học bước không biết chuyện gì cả, cười khanh khách đi về phía Tống Nguyệt Minh.
"Khóc cái gì mà khóc, còn chưa đủ mất mặt à."
Tống Nguyệt Minh che lại đống đồ kia, dẫn theo Trứng Thối không cho cậu bé chạy tới đó, quay đầu an ủi nói: "Mẹ, trẻ con không hiểu chuyện, mẹ đừng hù dọa con bé.”
Khuôn mặt Vương Bảo Trân vẫn lạnh lùng đối diện, thở dài, hận sắt không thành thép nói: "Cô gái này như vậy, cũng không biết giống ai!”
Không giống người nhà họ Ngụy, mà cực kỳ giống như người mẹ có kiến thức hạn hẹp.
Ngụy Tiểu Tuyết càng khóc lớn hơn, thở không ra hơi nói: "Là mẹ cháu nói chỗ thím nhỏ có đồ ăn ngon không lấy ra, cháu muốn ăn."
Cô bé còn chưa nói xong, Tề Thụ Vân đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy con gái mình khóc thảm thiết, tự nhiên hỏi: "Mẹ, đây là làm gì, sao Tiểu Tuyết lại khóc?”
"Ai làm cho con bé khóc thế?"
"Sao con không hỏi xem tại sao con gái con bởi vì cái gì mà khóc, mất mặt!”
Tề Thụ Vân cười mỉa: "Mẹ, ai đắc tội với mẹ, mẹ đừng giận con chứ?"
Tống Nguyệt Minh thật sự không muốn để Ngụy Tiểu Tuyết không xuống đài được, chuyện xấu hổ như vậy không ngừng răn dạy, nếu là cô, cô có thể nhớ cả đời, cần gì phải làm vậy?
"Không có chuyện gì, chị dâu sao chị vui vẻ thế, làm chuyện gì vậy?"
Nhắc tới chuyện này, Tề Thụ Vân đắc ý ưỡn bụng, vui vẻ nói: "Mẹ, con vừa đến trạm y tế thăm khám, bác sĩ Lưu nói con đang mang thai.”
Đây là một chuyện vui, nhưng trong nhà có nhiều con, Vương Bảo Trân biểu hiện rất bình tĩnh: "Mấy tháng rồi? Con phải chú ý một chút, hai người phía trước Trứng Thối đều..."
"Mẹ, con biết, khẳng định sẽ không làm bậy! Đã hai tháng rồi!”
Tống Nguyệt Minh tính toán, đến tháng mười hai Trứng Thối mới tròn một tuổi, tốc độ của Tề Thụ Vân thật sự rất nhanh.
Vương Bảo Trân rất hài lòng, trong nhà nhiều trẻ con là có phúc, về sau già rồi, nhiều trẻ con thêm một người bưng chén, hai vợ chồng già cũng ăn không hết, đứa nhỏ ít khẳng định phúc khí bạc!
Đương nhiên Tề Thụ Vân là công thần, bụng còn chưa phồng lên đã vịn thắt lưng ngồi trên băng ghế, còn chưa quên hỏi Ngụy Tiểu Tuyết vẫn còn nghẹn ngào: "Con nhỏ chết dầm kia, con khóc cái gì vậy?”
Mỗi ngày chỉ biết khóc tang, nhà em hai cưới vợ cùng một năm, vào của cùng một năm với cô ta, một năm sinh một đứa con trai, cô ta lại sinh ra con gái, mấy năm nay ở trước mặt mẹ chồng đều không ngẩng đầu lên nổi, thật sự tại con bé này.