Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 141 - Chương 141.

Chương 141. - Chương 141. -

"Nguyệt Minh, tối hôm qua xảy ra chuyện gì thế? Cô nghe nói gia đình cháu đánh nhau? Không sao chứ?”

Tống Nguyệt Minh lắc đầu: "Người bị đánh không phải là cháu, cô lớn à, sao cô lại biết?”

Tống Vệ Cầm buông tay: "Còn không phải lúc ăn cơm đi qua nhà nghe người ta nói, cô còn tưởng rằng có chuyện gì, cơm nước xong liền tới, cháu và Vân Khai có cãi nhau không?”

"Không có, là chuyện của hai nhà bọn họ." Tống Nguyệt Minh nói đại khái một chút nguyên nhân hai vợ chồng Ngụy Ái Quân cãi nhau.

Tống Vệ Cầm nghe xong liền cười: "Lễ vật hai trăm đồng là cưới được một tiên nữ trở về à?”

- Cô lớn à.

"Cô thật sự không nói đùa, Nguyệt Minh, tiền trong tay cháu phải giữ chặt, đừng để người ta lấy mất của cháu, sau này cháu còn phải dùng nhiều tiền."

"Cháu biết."

Tống Vệ Cầm thấy sắc mặt cháu gái hồng nhuận, cũng không giống chịu chút tủi thân nào, vỗ vỗ chân đứng lên: "Được, cháu không có việc gì là được, nếu có việc thì đến nhà cô gọi cô, mấy anh em kia đều không phải quả hồng mềm,cô đi tìm mẹ cháu nói chuyện.”

Đừng tưởng rằng người nhà mẹ đẻ không ra mặt liền dám bắt nạt người của nhà họ Tống, bà liền không tha cho họ!

Tống Nguyệt Minh chỉ có thể nói cảm ơn.

Tống Vệ Cầm mặc áo, xoay người đi ra ngoài khỏi viện mới, đi vào viện cũ bằng cửa chính, Vương Bảo Trân vừa hầu hạ bà Ngụy uống sữa mạch nha, đang chuẩn bị vắt quần áo, ngẩng đầu nhìn Tống Vệ Cầm từ ngoài cửa tiến vào, nhất thời chột dạ.

"Bảo Trân, giặt quần áo à." Nhà chồng Tống Vệ Cầm vai vế thấp hơn với nhà Ngụy Căn Sinh, Tống Nguyệt Minh gả cho Vệ Vân Khai, bọn họ không tiện so sánh với bối phận, dứt khoát trực tiếp gọi tên, còn có vẻ thân cận.

Vương Bảo Trân vội vàng lau tay, cười: "Vệ Cầm tới rồi à, mau, ngồi đi.”

Tống Vệ Cầm cười tủm tỉm ngồi xuống, không đề cập đến tin đồn tối hôm qua nghe được, mà là đứng ở lập trường của người mai mối nói: "Hai người bọn họ kết hôn tôi còn chưa tới xem qua, người ta đều nói vợ cưới vào nhà, người mai mối liền bị ném ra khỏi nhà, nhưng tôi làm mai mối cho cháu gái ruột của mình, khẳng định phải nhìn xem hai người sống có được hay không, bà nói xem đúng không?”

"Đương nhiên, đương nhiên rồi, chắc chắn nhà tôi không bạc đãi Nguyệt Minh, tính tình của con bé rất tốt, sống với Khai Tử cũng tốt." Trước tối hôm qua, Vương Bảo Trân thật sự cho rằng Tống Nguyệt Minh tính tình tốt, nhưng tối hôm qua nhìn qua bộ dáng lớn tiếng của cô liền hiểu được, người ta chỉ là không so đo như vậy, nhưng thật sự chọc đến, tuyệt đối không phải loại người dễ bắt nạt.

"Vậy thì, chúng ta đều là người làm mẹ chồng, con dâu trong lòng chúng ta hiểu rõ, về sau còn phải trông cậy vào con dâu, hiện tại cũng không thể bạc đãi con dâu, bằng không chờ sau này động cũng không động đậy được, khóc cũng không tìm được chỗ khóc."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Vương Bảo Trân mười sáu đã kết hôn cùng Ngụy Căn Sinh, năm nay còn chưa tới năm mươi, việc gì cũng làm không bao giờ dám chậm trễ, nhưng đến tuổi già, thật đúng là không thể nào mà tốt được.

Tống Vệ Cầm cũng không nói lải nhải quá nhiều, rất nhanh chuyển đề tài, nói đến tháng chạp trong nhà giết heo hay không, sang năm nuôi mấy con heo nhỏ, bà ta cũng không ngồi lâu, chơi một lát Vương Bảo Trân trăm phương ngàn kế giữ bà ở lại nhà, trước khi đi còn không quên chào hỏi Tống Nguyệt Minh.

Vương Bảo Trân trở lại viện, cánh cửa giữa hai viện còn đóng lại, bà do dự có nên đi qua nói một câu hay không, hai con dâu kia hôm nay nhất định là không dám tới, một người gào thét dưỡng thai, người còn lại thì mặt mũi đều bầm dập, khẳng định cũng không dám ra ngoài.

Nhưng bà đi sang bên kia thì nên nói gì? Muốn bà xin lỗi sao, bà không thể làm mất thể diện được xuống, vì thế cân nhắc lát nữa tìm một bộ quần áo rách nát chuẩn bị đến viện mới dùng máy may của cô, lại nói hai câu trước để cho chuyện này qua đi.

Thật là, đời này không có giây phút nào yên bình, kiếp trước không biết tạo nghiệt gì mà.

Bình Luận (0)
Comment