“Tại sao anh không nói em biết anh không ăn cay được?”
“Anh không ngờ sẽ cay tới như vậy, hơn nữa anh cũng muốn nếm thử vị của món ăn này một chút.”
Tống Nguyệt Minh suy nghĩ một chút: “Hay là anh đến đó uống một miếng nước ấm đi, để vị cay giảm xuống rồi ăn tiếp?”
Vệ Vân Khai lắc đầu: “Anh muốn thử một chút.”
“Thế anh đừng khóc đấy.” Nếu thật sự cay phát khóc, thế thì sẽ thành cô đang ức hiếp người ta.
“Đúng rồi, anh thích ăn gì, nói em biết thực đơn, sau này em sẽ nấu cho anh ăn.” Nói như thế, Tống Minh Nguyệt có hơi chột dạ, kể từ lúc kết hôn đến giờ, món ăn đều nấu theo sở thích của cô, Vệ Vân Khai chỉ ăn theo, từ trước đến nay chưa từng ý kiến.
Vệ Vân Khai ngừng đũa, ánh mắt trở nên mờ mịt trong chốc lát: “Không nhớ lắm.”
“Thế anh có thích món thịt xào sốt Bắc Kinh không?”
“Cha anh cũng thường làm, ăn rất ngon.”
Tống Nguyệt Minh gõ nhịp quyết định: “Thế mấy ngày nữa em học rồi làm cho anh ăn.”
Nguỵ Căn Sinh biết nấu ăn, mấy bữa tiệc quan trọng của nhà họ Nguỵ đều do ông đứng bếp, vã lại ông cũng đã ở Bắc Kinh nhiều năm như thế, chắc hẳn sẽ biết cách làm món ăn này.
Vệ Vân Khai cười khẽ gật đầu: “Được, anh chờ.”
Thế nhưng nói mấy ngày nữa làm món ăn này thế thôi, thật ra bọn họ hoàn toàn không có thời gian. Sau khi đến ngân hàng một chuyến nữa, Vệ Vân Khai bắt đầu đạp xe đi sớm về muộn, anh muốn liên lạc với những người quen cũ để hỏi thăm về tình hình chợ đen ở các huyện xung quanh.
Tống Nguyệt Minh ở nhà làm kế toán và hậu cần chuẩn bị công việc, đếm tiền lẻ đổi từ ngân hàng, cùng với tiền vốn hiện có ở nhà, cô nhao nhao muốn thử, chờ ngày tốt tới.
Buổi chiều ngày mười năm tháng chạp, Vệ Vân Khai mượn máy cày của thôn Nguỵ Thuỷ, trưởng thoon và Nguỵ Căn Sinh có chung ông nội, có sự nể mặt này cùng với năng lực của Vệ Vân Khai, không nói hai lời lập tức phê chuẩn.
Tống Nguyệt Minh cũng không đi theo, cô một mình ở nhà dùng chăn cố gắng sưởi ấm, đồng thời hy vọng chuyến đi này của Vệ Vân Khai có thể thuận lợi.
Ở huyện Huyền, cách thôn Nguỵ Thuỷ hơn năm mươi dặm có một hồ thiên nhiên nổi tiếng. Vào mùa thu, cua được nuôi trong hồ sẽ béo và mềm, mặc dù không bằng cua lông, cua đồng, thế nhưng rất được hoan nghênh ở các thành phố lân cận. Hơn nữa ở đó còn muôi cá, trước đó còn có thể gặp mấy người đi câu, chỉ là hiện giờ không còn ai dám làm gì.
Xung quanh hồ có không ít ao nhỏ, hố nhỏ, trông có vẻ không bắt mắt, nhưng người cẩn thận luôn có thể nhận ra có một thứ đang sủi bọt bị bèo che giấu bên trong. Vào mùa hè, thời tiết oi bức, cá bên trong ngoi lên hút dưỡng khí, khi đến gần có thể nhìn thấy những đàn cá đen với những chiếc lược ngắn trên lưng đang bơi lại trong nước.
Trời mùa đông, đất đóng băng, nhưng những người bên trong mấy ao nhỏ, hồ nhỏ đều bận rộn có trật tự, Vệ Vân Khai đứng bên cạnh hỗ trợ, có hai chiếc máy cày ngừng ở gần đó, anh cũng quen người còn lại. Một người đàn ông không tệ, biệt danh là Biết Điều, hai người làm được phân nửa thì tháo mũ Lôi Phong xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cá ở bờ ao không ngừng búng qua búng lại, lưới cá đặt trong dưới lòng sông sắp được kéo lên cũng có gợn song lăn tăn, khiến người ta phấn chấn.
Cá nằm trong lưới khi được kéo lên cũng được bỏ vào phân hoá học sạch sẽ. Sau khi túi được cột chặt, mấy con cá trắm bạc bên trong sẽ nhanh chóng không còn búng nữa, mấy giọt nước bị búng văng ra ngoài cũng dần dần giảm bớt. Dưới trời đông giá rét, mấy giọt nước nhỏ bé dọc theo sợi dây nhỏ ở miệng túi nhanh chóng đông cứng lại.
Một túi cá trắm bạc được cân rồi tính toán, chờ tới khi nước không còn nhỏ xuống nữa sẽ lập tức được bỏ vào xe đấu trong xe máy cày. Chờ tới khi làm xong mười túi, mọi người dừng tay, bắt đầu tính tiền. Cá trắm bạc có giá là hai mươi xu một cân, cá mè ba mươi xu một cân, cá đỏ cũng là cá chép thì ba mươi tám xu một cân. Hơn một trăm cân cá chỉ hết tổng cộng hai trăm chín mươi xu.
“Chú em, chuyến sau mấy giờ thế?”
“Không cần đến vào giờ này ngày mai, trước tiên mọi người cứ bình tĩnh.”
“Được!”