Tống Vệ Lan không tin lắm, thấp giọng nói: "Nếu cháu làm như lời cô nói, bây giờ đã có nhà trong thành phố, cần gì phải ở lại nông thôn. Có không ít người thân trong nhà chồng nhìn chằm chằm vào cháu, sao sống tốt được.”
"Cô út..."
"Nguyệt Minh, cháu phải giống cô út. Cô út luôn mong cháu có sống tốt, vì coi cháu như con gái mình nên cô nói thật lòng. Nếu cháu thấy sống không tốt thì nói với cô, cô sẽ làm chủ cho cháu!”
Tống Nguyệt Minh nghĩ: Cái gì cũng bị cô út nói ra hết, có cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện không?
Nhưng Tống Vệ Lan dường như chắc chắn cuộc sống của Tống Nguyệt Minh không tốt, gả cho một người nông thôn làm lụng vất vả thì quá tủi thân. Cô ta luôn nói cuộc sống trong thành phố mới là tốt, giống như Tống Nguyệt Minh vừa đồng ý ly hôn thì cô ta có thể đưa một chàng rể như ý tới.
"Cô út, bên ngoài trời lạnh, cô đừng đứng ở đây nữa.” Tống Nguyệt Minh không thể không cắt đứt dục vọng tâm sự của Tống Vệ Lan, thậm chí sau này nếu không có việc gì cần thiết thì cô sẽ không tới.
Tống Vệ Lan nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Nguyệt Minh, cháu có thai chưa?”
“Không”
"Nguyệt Minh, cô út không hại cháu. Đừng mang thai, hai năm sau hãy mang thai. Bây giờ , cháu còn trẻ. Nếu sinh con thì cuộc đời sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, tới lúc đó muốn hối hận cũng không kịp.”
Tống Nguyệt Minh lung tung gật đầu: "Cô út yên tâm, cháu hiểu rõ trong lòng.”
“Nếu rảnh rỗi thì qua hai ngày nữa, cháu nhớ tới thành phố tìm cô chơi.” Nếu không phải người nọ không ở nhà, hôm nay Tống Vệ Lan nhất định phải giữ họ lại ăn cơm.
"Được."
Cuối cùng, Tống Vệ Lan cũng buông tay thả người. Tống Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm đi về hướng Vệ Vân Khai. Vệ Vân Khai đặc biệt thả chậm bước chân, cô mau chóng đuổi theo, trong nháy mắt Tống Nghiệp Minh muốn cùng Vệ Vân chửi bới hành vi thần kinh của Tống Vệ Lan nhưng ngẫm lại thì xung quanh vẫn không tiện nên nhịn xuống. Hai người rời khỏi sân nhà người khác, đi tới trước mặt một người có xe máy. Ngoài xe hơi thì xe máy là phương tiện giao thông bắt mắt nhất hiện nay.
Tống Nguyệt Minh liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt nhưng Vệ Vân Khai cũng nhìn thấy. Bây giờ, tiền tiết kiệm của họ chỉ đủ mua hai chiếc xe máy.
"Trên thực tế, em thích nhà ở thành phố. Nhà cô em quá nhỏ, mình sẽ mua cái to hơn.” Tống Nguyệt Minh nghiêm túc nhấn mạnh, cô không muốn mua bất kỳ chiếc xe máy nào, mua nhà mới là đáng tin cậy nhất.
Vệ Vân Khai rất muốn nhéo mặt cô, chỉ nói: "Sẽ có."
Anh luôn coi trọng lời hứa. Cho đến bây giờ, người có được lời hứa của anh nhiều nhất là vợ anh nên anh sẽ thực hiện từng cái một.
Khi hai người lướt qua xe máy, người đàn ông ngồi trên xe máy vô tình quay đầu nhìn họ. Sau khi nhìn thấy mặt nghiêng của Tống Nguyệt Minh, thầm hoảng sợ nên không bóp phanh, xém chút nữa đã đụng vào tường.
Nhưng xe máy vẫn ngã, Lý Vĩ Đông là con trai của cục trưởng. Dù không phải người tài giỏi gì nhưng cậu ta cũng là con trai duy nhất. Cậu ta lái xe máy ngã, những người còn lại vội chạy tới giúp đỡ. Lý Vĩ Đông không cần những người này giúp đỡ mà quay trở về nhà mình. Người phụ nữ mà mình vừa nhìn thấy đã biến mất không dấu vết, như thể đó là ảo giác của mình.
Đi qua nhà em trai ruột của Vương Bảo Trân, Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai quay về nhà. Họ đã thăm không ít họ hàng, năm nay coi như đã hoàn thành.
Ở trong nhà mình mới là tự nhiên nhất, ăn một bữa cơm no rồi tắm rửa, nằm trong ổ chăn ấm áp. Tống Nguyệt Minh duỗi thắt lưng nói: "Ngày mai, em muốn ngủ nướng. Ăn cơm cũng đừng gọi em.”
Vệ Vân Khai dán sát vào cạnh cô, ừ một tiếng nhưng bàn tay vẫn di chuyển lên xuống tỏ vẻ ngày mai sẽ cho cô ngủ nướng.
"Anh muốn ngủ."
Tống Nguyệt Minh từ chối, ngửa đầu hôn lên môi anh, quấn lấy anh như một con mèo con không xương. Họ đã lâu chưa thật sự thân thiết với nhau, thật sự có lỗi với danh xưng vợ chồng mới cưới.
Vệ Vân bật cười khẽ, cúi đầu hôn cô. Kỹ thuật hôn môi đang ngày càng tiến bộ nhanh chóng.
"Em muốn tuyết vào ngày mai."
"Tại sao?"
“Ngủ tới lúc nào cũng không có người quản, em ghét đi thăm họ hàng.”
"Ngày mai ngủ với anh, ngoan."