Đến giữa trưa, hai người lười biếng đứng dậy. Tống Nguyệt Minh muốn ăn lẩu,trong nhà vẫn còn thịt nên nếu không ăn thì thật có lỗi với bản thân. Cô xào nguyên liệu trong cái nồi lớn rồi thêm nước, sau đó đổi sang nồi sắt nhỏ rồi đặt lên bếp than. Hai người mặt đối mặt ngồi vây quanh cái nồi ăn thỏa thích.
Sau khi hai người ăn xong, Vệ Vân Khai lấy nồi đất ra rửa sạch. Mấy hôm trước, Tống Nguyệt Minh không có thời gian uống thuốc nên hôm nay phải nấu thuốc, chữa sớm thì cô mới cảm thấy thoải mái. Anh đốt lửa rồi đổ nước vào nồi đất, tất cả động tác như đã học từ trước.
Tống Nguyệt Minh không biết gì, trước là Vệ Vân Khai phụ trách nghe và cầm thuốc về. Bây giờ, cô tò mò nên trực tiếp hỏi.
Anh trả lời lưu loát: “Ngày trước gia đình bị bệnh, cha anh đã dạy anh nấu thuốc.”
"Ai bị bệnh?"
Vào thời điểm đó, anh không phải là một đứa trẻ?
"Mẹ không thích uống thuốc, cha rất lo lắng, kêu anh đi mời bác sĩ Ngu Thân.” Khi anh nói chuyện, đôi mắt của ann ánh lên sự trào phúng, chỉ cúi đầu không cho cô thấy, sợ cô sẽ khinh thường anh.
Nhắc tới cha mẹ, thái độ Vệ Vân Khai rất khác nhau. Tống Nguyệt Minh rũ mắt suy tư, bây giờ, Vệ Vân Khai còn gánh vác trách nhiệm tìm cô ruột, cháu. Cô với tư cách là người biết chuyện, muốn nói cho anh biết thứ mấu chốt nhưng điều kiện tiên quyết là không bại lộ bản thân của mình.
"Đúng rồi, năm trước không phải nghe đài phát thanh nói có rất nhiều người được sửa lại án sai. Anh có muốn về nhà một chuyến không?”
Vệ Vân Khai nghe xong liền trầm mặt một thời gian dài: “Ông nội để anh ở lại chỗ này là để bảo vệ anh. Thật ra anh rất muốn thăm nhà.”
Trong những năm qua, không có ai để thờ cúng ông bà và cha. Có lẽ vẫn còn nhớ gia đình nhưng khi anh nhìn người vợ lo lắng cho mình, một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong tim. Anh muốn nói với người thân của mình là anh không còn là đứa trẻ không thể tự bảo vệ bản thân, bây giờ anh đã có một gia đình.
“Còn dẫn em trở về.” Anh thêm một câu, nhấn mạnh từng chữ.
Tống Nguyệt Minh xoay chiếc nhẫn trên tay, cô chỉ dám đeo nó khi ở trong nhà vì thấy đẹp. Cô gật đầu tỏ thái độ: "Được rồi, em cầm nhẫn của nhà anh mà anh không dẫn em theo thì mới có quỷ tin.”
“Ừ, anh trở về liền nghe ngóng tin tức.” Anh nở nụ cười nhẹ, che giấu sự mờ mịt và mong đợi trong tim mình.
Vương Bảo Trân ngửi thấy mùi thuốc đông y trong sân cũ, ngửi cẩn thận rồi xác định nó truyền từ sân mới. Bà ấy liền lo lắng, cuối cùng là ai trong hai người bị bệnh? Đang yên đang lành sao phải uống thuốc đông y.
Bà gõ cửa hỏi, trùng hợp Tống Nguyệt Minh đi ra.
"Nguyệt Minh, hai con nấu thuốc? Ai bị bệnh hả?”
Tống Nguyệt Minh bình tĩnh nói: "Ngày kia lên thành phố nên con đã mua ít thuốc bổ.”
Cho dù là dùng để trị kinh nguyệt không đều là chuyện bình thường nhưng khi nói cho người khác nghe, nhất là Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều trong thôn nhỏ thì không biết nó sẽ bị người ta bí mật truyền thành cái dạng gì. Nó tuyệt đối vượt quá dự đoán của cô, hơn nữa nói là thuốc bổ cũng không tính là nói dối vì chiếm đa số trong đó là dược liệu bổ dưỡng.
Vương Bảo Trân như nửa tin nửa không: “Thật sự không có ai bị bệnh?”
“Không có. Mẹ, nếu có chuyện gì thì con sẽ báo cho mọi người biết.”
“Được, hai con còn tuổi nhỏ nên chưa trải qua nhiều chuyện. Có việc thì đừng quên nói cho chúng ta biết, để còn tư vấn cho các con.”
" Con biết rồi, mẹ. "
Vương Bảo Trân lo lắng rời đi, Tống Nguyệt Minh trở về thống nhất ý kiến với Vệ Vân Khai. Anh cảm thấy không sao cả: “Vậy em cứ nói anh bị bệnh.”
Tống Nguyệt Minh lắc đầu: "Vậy không được, mấy người đó sẽ bí mật nói xấu anh.”
Vệ Vân Khai liền nở nụ cười, nhướng mày nói: "Được."
Anh cũng có người muốn che chở.
Nước thuốc nấu xong liền dùng một tờ giấy vàng bọc lại rồi lọc ra được một nửa bát nước thuốc đen như mực. Anh đặt trước mặt cô, còn tản ra 'hương thơm mê người', Tống Nguyệt Minh liếm môi, lấy hết dũng khí: "Anh mang mứt táo tới đây trước.”