Vệ Vân Khai bật cười: “Cha, khi cha và mẹ bảo con kết hôn cũng nói như vậy."
Nhiều năm qua, Vệ Vân Khai thật sự coi hai vợ chồng già như cha mẹ ruột. Ngụy Căn Sinh cũng biết lòng hiếu thảo của anh nên mới nói vậy, nếu là loại lòng dạ ác độc thì ai quản lời dặn dò của người đó, còn không thèm khai báo.
Ngụy Căn Sinh hít một hơi thuốc lớn: "Muốn có con cũng không làm trễ chuyện của con. Vì sao con lại không muốn có con?”
"Cha, ba ruột con gần ba mươi tuổi mới sinh con ra. Con sợ mình còn quá trẻ thì sẽ không giáo dục được bọn nhỏ cho tốt.”
"Ba con đó là ——"
Ngụy Căn Sinh nói đến một nửa thì dừng lại, từ khi Vệ Vân Khai cùng ông tới nơi này. Khi nói tới hai vợ chồng thủ trưởng, ông chỉ có ba Vệ Vân Khai và tuyệt đối không đề cập đến mẹ. Ông không phải không biết vì sao, năm đó ba hắn theo đuổi mẹ hắn tốn rất nhiều khí lực, nhưng bây giờ...
“Con không giống ba con, bây giờ con đã ổn định rồi.”
Vệ Vân Khai tựa hồ bị thuyết phục: “Cha để con suy nghĩ đã.”
Ngụy Căn Sinh không tiện nói nhiều, nghe vậy thì gật đầu đồng ý. Vệ Vân Khai mỉm cười nhìn ông và Vương Bảo Trân, xoay người về nhà mình.
Tống Nguyệt Minh đang nấu cơm tối, thấy sắc mặt Vệ Vân Khai thoải mái liền không ngừng thở dài. Con dâu và con trai khác nhau không chỉ một ít.
"Sao lại thở dài?"
"Không có gì, chỉ là nhận ra một sự thật."
Vệ Vân Khai khó hiểu, ngồi xuống ăn còn không quên truy hỏi: “Không thể nói cho anh nghe?"
Tống Nguyệt Minh nói thầm, nói ra liền hơi có ý ly gián nên cô tình nguyện thông cảm cho tâm tình của hai vợ chồng già Ngụy Căn Sinh. Cô không mặc cho người khác bắt nạt là được, vì thế cô giơ một ngón tay ra rồi thông minh nói: “Anh tự mình đoán đi.”
"Vậy anh có tin tốt ở đây, em muốn biết không?"
"Cái gì?"
Vệ Vân Khai giơ một ngón tay ra, ý rất rõ ràng một đổi một.
Tống Nguyệt Minh tùy tiện suy nghĩ, rất bình tĩnh hỏi: "Anh thăng chức?"
"... Không tính..."
"Đó là em đoán đúng, anh phải cho em biết."
Vệ Vân Khai nói không lại cô, chỉ có thể nói thật: "Đợi qua một thời gian, anh sẽ làm việc ở trên huyện. Đây có tính là tin tốt không?"
“Đương nhiên tính!”
Tống Nguyệt Minh phấn khởi nhìn hắn: "Sao anh được thăng chức nhanh vậy, là tặng quà cho người ta?”
"... Vợ, anh không thể dựa vào thực lực?"
“Em đùa một chút, anh không có tiền thì làm sao mua quà tặng người ta? Anh mau nói cho em biết, cuối cùng là xảy ra chuyện gì.”
Vệ Vân Khai lái xe đến huyện thành, mỗi ngày đi qua đi lại quá phiền phức mà hai vợ chồng họ không thể ly thân. Cô có thể hợp lý lên huyện rồi.
Vệ Vân Khai có thể nhìn không ra tâm tư của cô, cô cũng không giấu suy nghĩ thật của mình. Dáng vẻ cô tươi cười rạng rỡ vô cùng đáng yêu, anh bình tĩnh nói ra khởi nguồn của chuyện đó.
Vệ Vân Khai có chút danh tiếng ở nhà máy nông nghiệp trong xã, là nhân vật thường xuyên được khen thưởng. Anh còn thường xuyên được các đơn vị anh em huyện lân cận mời đi truyền thụ kinh nghiệm, thăng chức là chuyện sớm muộn nhưng anh không trở thành lãnh đạo trạm máy nông nghiệp mà đi trạm máy nông nghiệp ở huyện. Anh còn được thuê làm kỹ thuật viên của một đơn vị sản xuất máy nông nghiệp ở huyện nhưng trạm máy nông nghiệp trong xã không chịu thả người ngay lập tức. Họ đòi nhất định phải qua mùa xuân bận rộn mới để Vệ Vân Khai chuyển đi nhưng thăng chức đã là chắc chắn.
"Một tháng được bao nhiêu tiền lương?"
"Nhận song song hai phần lương nên có thể nhận được một trăm đồng."
Tống Nguyệt Minh vui vẻ: "Vậy quá tốt. Anh nói với cha chưa? Cha không giữ anh lại uống rượu?”
Vệ Vân Khai lắc đầu: "Đến lúc đó nói sau đi, anh sợ phải ở lại. Cha lại nói về chuyện năm đó.”
Hai người đều cười rộ lên, Ngụy Căn Sinh là lực lượng cảnh vệ bên cạnh ông cụ Vệ hơn mười năm làm. Ông ấy rất rõ chuyện của Vệ Vân Khai, nói sâu sa không chừng còn có thể cảm khái một phen. Tuy Tống Nguyệt Minh chưa từng nghe qua nhưng khi tới năm mới, Vệ Vân Khai bị kéo qua uống rượu. Cô ngủ nửa ngày, Vệ Vân Khai mới trở về. Việc đó đủ để thấy công lực lải nhải của Ngụy Căn Sinh sau khi uống rượu.