Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 182 - Chương 182.

Chương 182. - Chương 182. -

Một câu nói đẩy những lời Vương Bảo Trân chuẩn bị nói nuốt xuống bụng, ánh mắt nhìn Tống Nguyệt Minh không còn giống như trước.

Tống Nguyệt Minh không thèm quan tâm vì cô không làm việc thì người ta khẳng định có ý kiến nhưng cũng không thể thay đổi suy nghĩ của cô. Dù sao cũng mất hứng, cô lại lười giải thích nên nói nhiều cũng vô dụng.

Tính cách Vương Bảo Trân không tệ nhưng có một số quy tắc đã ăn sâu vào máu. Tống Nguyệt Minh không có ý định thay đổi bà.

“Con… con… con, con thật sự là sống qua ngày”

Tống Nguyệt Minh nở nụ cười: "Mẹ, cái gì gọi là sống qua ngày. Như hai chị dâu của con mới gọi là sống qua ngày?"

Vương Bảo Trân không nói nên lời, Tề Thụ Vân và Mã Phượng Lệ đều làm việc dưới ruộng, có thể sống qua ngày hay không thật đúng là khó nói. Người thật sự sống qua ngày sẽ không coi nhà mẹ đẻ nặng hơn nhà mình.

Nhưng Vương Bảo Trân cũng dám nói lời tàn nhẫn, bà không thể bịa đặt người khác. Bà cũng biết rõ đây không phải là con ruột nên hầm hực quay về sân cũ, ý định nói Vệ Vân Khai vài câu. Trong nhà nuôi một tiểu thư yếu ớt là chuyện gì xảy ra?

Buổi tối Vương Bảo Trân nói chuyện này với Ngụy Căn Sinh, ông không có ý kiến gì: “Hai vợ chồng người ta là tình nguyện. Nếu thật sự không có cơm để ăn thì nhất định sẽ đi làm."

Vệ Vân Khai cũng không có ý định ở lại nông thôn cả đời, cũng không có khả năng để Tống Nguyệt Minh đi làm ruộng. Hơn nữa trong tay hai đứa có tiền, Ngụy Căn Sinh không phân tích những thứ này với Vương Bảo Trân, chỉ nói để cho bà ấy không cần quản nhiều.

"Hai đứa nó hiểu rõ, bà lo lắng cho nhà mình là được, quản tốt hai đứa con dâu đi.”

Vương Bảo Trân nghe xong, thầm cảm thấy không thoải mái. Bà muốn phản bác lại bỗng nhớ tới lời Tống Nguyệt Minh nói ngày hai vợ chồng cãi nhau. Bà một chút cũng không muốn thừa nhận là gần đây, bà không còn nổi giận khi thấy Tống Nguyệt Minh, mới vô thức mở miệng. Bà là một người có lòng tốt, chờ hai người này chịu thiệt sẽ biết hối hận!

Chuyện khuyên Tống Nguyệt Minh xuống ruộng làm việc không giải quyết được, Tống Nguyệt Minh vui vẻ thoải mái, lại vào thành phố mua một ít sợi len, cùng ba khung ảnh và một album ảnh. Cô muốn dán tấm hình hai người chụp chung và những tấm ảnh trước đây của Vệ Vân Khai đã được bảo quản thích hợp.

Lần này, Tống Nguyệt Minh mua sợi len hơi trắng mịn, nam nữ đều có thể mặc, cũng có thể may thành quần áo cho đứa trẻ. Vương Bảo Trân nhìn qua một cái, âm thầm lắc đầu, vừa nhìn liền biết là đan cho cháu trai nhà mẹ đẻ. Đứa này cũng là thích trợ cấp cho nhà mẹ đẻ!

Cửa giữa hai sân thường đóng lại, ngược lại mới thường xuyên đi cổng sân nhưng có lẽ là không quen thuộc với thím nhỏ, năm đứa con nhà họ Ngụy rất ít khi đến đây.

Tống Nguyệt Minh ở nhà một mình, cũng thường xuyên có người đến tìm cô chơi. Đa phần là học cách đan len của cô, mọi người đều nói rất khách khí, nhàn rỗi nên Tống Nguyệt Minh cũng dạy họ. Cô quen từ các cô gái nhỏ tới các cô gái lớn trong thôn, đa phần người đến cửa đều coi như lễ phép. Họ thấy cửa mở sẽ đi thẳng vào, không mở sẽ gõ cửa. Tống Nguyệt Minh không thích mở cửa, thường là khép hờ, có người đến gọi cửa thì cô sẽ cho họ vào.

Hôm nay trong sân rất yên tĩnh, Tống Nguyệt Minh mặc áo len, chuyên tâm nghe bình thư. Người tiến vào đứng trước mặt mới phản ứng lại.

Người tới cười ngại ngùng, một đôi tay co quắp thả trước người: "Chị dâu đan áo len hả?"

Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn, lập tức nở nụ cười: "Xuân Linh, em tới rồi?”

Vương Bảo Trân sinh hai trai ba gái, Ngụy Xuân Linh là con gái thứ hai gọi là lão Tứ. Cô bé lớn hơn Ngụy Xuân Hoa năm tới sáu tuổi, nhỏ hơn Vệ Vân Khai một tuổi. Khi kết hôn và ăn tết, cô từng gặp một lần, Tống Nguyệt Minh thấy cô giống Vương Bảo Trân nhất.

"Vâng, trong nhà không có việc gì làm nên em đến thăm mẹ em."

Tống Nguyệt Minh vừa nói chuyện phiếm với cô, rót cho cô một ly nước. Ngụy Xuân Linh đỏ mặt xua tay, nhìn còn tưởng quan hệ của hai người tráo đổi.

"Ninh Ninh không đi cùng em?"

Ngụy Xuân Linh cười, ngượng ngùng nói: "Con bé có tới, con bé đi với cha nó đang chơi trong sân cũ.”

Bình Luận (0)
Comment