Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 250 - Chương 250.

Chương 250. - Chương 250. -

Bên trong, Tống Nguyệt Minh cố gắng dời đi sự chú ý của Vệ Vân Khai, đem quần áo mới mua mặc nhảy nhảy trước mặt anh: “Có phải rất đẹp không?”

Vệ Vân Khai cười cười bóp má cô: “Em mặc gì cũng đẹp cả!”

Tuyệt vời! Tống Nguyệt Minh lại đến trước kính soi một chút, sau đó đội một chiếc mũ chống nắng rộng lớn lên, một cô gái hợp thời không thẹn! Thế nhưng hai người đi dạo cả một ngày, cô gái hợp thời cũng có nhu cầu sinh lý!”

“Cậu cả Vệ, tối nay chúng ta ăn gì, em đói rồi!”

Cậu cả Vệ nhướng mày: “Hôm nay tiêu gia cho em thể hiện tài năng.”

“Sao cơ?”

“Mì tương đen.”

Tống Nguyệt Minh cố làm ra vẻ sâu xa gật đầu: “Ăn không ngon không lấy tiền!”

Thế nhưng cậu cả Vệ được cô luyện được kỹ thuật nấu nướng cơ bản, cộng thêm lúc trước đã thấy Vệ Giang làm vô số lần, vô cùng thoải mái làm ra một phần mì tương đen đủ sắc đủ vị.

Còn về thù lao thì sao, tự lấy.

Chiều hôm sau, hai người ngồi xe lửa quay về, buổi sáng đến nghĩa trang công cộng cúng tế ba người nhà họ Vệ, quay trở lại xách hành lý đã thu dọn xong, khoá cửa kỹ càng rồi chạy thẳng tới ga xe lửa.

Tương Thành An giúp bọn họ mua được hai tấm vé giường mềm, trên đường về hai người có thể thoải mái một chút.

Cũng may hai tấm vé này là hai vé giường mềm, sau trải qua độ chen lấn trên xe lửa, Tống Nguyệt Minh sợ nếu mình còn bị chen lấn nữa, chắc chắn ngày mai sẽ không thể về nhà được.

Đối diện hai chiếc giường nằm trống rỗng, kéo buồng nằm lên cũng chỉ có hai người họ, lúc xe lửa chậm rãi khởi hành, Vệ Vân Khai ngồi bên cạnh cửa sổ chợt nhớ tới: “Năm đó, lúc anh và cha đi cũng vào buổi tối, khóc vô cùng thảm thiết.”

Tống Nguyệt Minh đột nhiên trở nên ma mãnh, ngồi đối diện anh: “Đừng khóc, tối nay chị ở với em.”

Vệ Vân Khai quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, hoài nghi hỏi: “Chị?”

“Em không giống sao?”

“Giống, còn muốn chị ôm một cái.”

“Em đùa anh thôi, em muốn ngủ.” Cô sợ nói quá, quay đầu sẽ bị người ta dùng cách khác để trả thù lại.

Tống Nguyệt Minh nói xong cũng nhanh chân leo lên giường trên, sau đó nằm xuống chuẩn bị ngủ trưa, nhanh tới mức không cho anh thời gian phản ứng.

Vệ Vân Khai đứng sau lưng cô gật một cái: “Nhanh như thế à, chị không cùng em?”

“Chị buồn ngủ rồi.”

“Vậy được, khi nào dậy thì gọi anh.”

Hai người trên một dưới, nhanh chóng ngủ thiếp đi, giữa đường có dừng lại ăn cơm tối, một người đàn ông xách túi lớn túi nhỏ đi vào khoang tàu, đeo kính râm, lối ăn mặc hợp thời, ở giường đối diện, vừa ngồi xuống còn chưa cất đồ đã nói chuyện với Vệ Vân Khai, miệng đầy khẩu âm Bắc Kinh.

“Người anh em định đi đâu đấy?”

“Huyện nhỏ."

Người đàn ông cười: “Đây là vợ anh?”

Anh ta tuỳ ý liếc nhìn Tống Nguyệt Minh một cái, ánh mắt không nghiêm túc.

Vệ Vân Khai cảnh giác nhìn anh ta một cái: “Đúng thế, anh đây là… nhà buôn bán?”

Đàn ông… Tần Lâm cũng đề phòng, mấy nhà buôn từ Bắc Kinh cũng không ít, phần lớn đều ngồi xe cứng hoặc nằm giường cứng, người giống như anh ta thích hưởng thụ mua giường mềm cũng không nhiều, huống chi, anh ta rõ ràng như thế sao?

“Người anh en lần đầu tới Bắc Kinh sao? Khẩu âm nghe không giống người ở đây.” Không cần biết người ở nơi nào, Tần Lâm cũng không dám khinh thường, có thể nhận ra anh ta chỉ có một khả năng, hơi thở của đồng loại.

Vệ Vân Khai cũng không muốn nói chuyện với anh ta, trả lời qua loa: “Đã nói là ở huyện thành nhỏ.”

Anh cũng không có ý định vạch trần bộ mặt thật của Tần Lâm, cũng đề phòng người này có hành động gì xúc phạm họ.

Đương nhiên Tần Lâm cũng hiểu ý của anh, thong thả nằm xuống giường, gối đầu lên tay tính toán chuyện mua bán của mình. Bên này, Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai thay phiên nhau đi rửa mặt, sau khi về giường cũng nằm xuống yên phận ngủ.

Một đêm trôi qua bình an vô sự, đến sáng, Tống Nguyệt Minh vừa mở mắt tuỳ ý nhìn xuống một cái. Tần Lâm cũng cảnh giác mở mắt ra, sau đó cười với cô một cái, đôi mắt đào hoa cong cong.

Sắc mặt Tống Nguyệt Minh cũng không thay đổi, đi xuống giường phát hiện Vệ Vân Khai cũng đã dậy, cô lên tiếng chào hỏi rồi đi rửa mặt, vừa ra ngoài đã nghe thấy Tần Lâm đang bắt chuyện với Vệ Vân Khai: “Người anh em, sao anh biết tôi làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment