Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 274 - Chương 274.

Chương 274. - Chương 274. -

Tống Nguyệt Minh cũng vui vẻ, dặn dò: “Yên tâm, nhà chị ở chỗ này, chồng chị làm ở trạm máy nông nghiệp, không trốn được đâu, bảy ngày sau đến lấy ảnh là được.”

Tô Diệu Vũ nói: “Chị, nếu chị chụp đẹp thì em sẽ đưa mẹ em tới chụp, bọn em còn muốn chụp ảnh gia đình nữa.”

“Được, đến lúc đó mấy em quay lại đây cũng sẽ có ưu đãi.”

Hai người hài lòng rời đi, Tống Nguyệt Minh cũng hài lòng thu tiền lại, đi rửa tay, còn chưa ngồi xuống ghế mây thì lại có người đến muốn chụp ảnh.

Đó là một bà lão bế đứa cháu trai vừa đầy tháng của mình đến chụp ảnh trăng tròn, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy còn chưa đứng vững, Tống Nguyệt Minh suy nghĩ hồi lâu rồi chụp một bức cậu bé đang nằm, lại để bà cụ ôm cháu trai rồi chụp tấm nữa.

Lúc tính tiền bà cụ mặc cả, cuối cùng lấy ba đồng sáu, chờ người đi rồi, Tống Nguyệt Minh nhìn đồng hồ, năm giờ, tan làm!

Khi Vệ Vân Khai quay về, thấy bên ngoài đóng kín cửa, nhưng cửa phía Đông lại không chốt, anh đẩy cửa dắt xe đạp vào, liền nghe Vượng Tài hướng về phía mình sủa một tiếng, vô cùng thân thiết.

“Nguyệt Minh?”

“Hửm? Anh về rồi sao?”

Tống Nguyệt Minh vừa gặm cà chua vừa đi tới, tâm trạng rất tốt, không uể oải khổ sở chút nào, anh cất kỹ xe đạp đi rồi cẩn thận hỏi: “Sao vậy? Tại sao lại đóng cửa?”

“Đến lúc em tan làm rồi.” Cô như cây ngay không sợ chết đứng mà nói, còn rất hào phóng mà đưa cà chua sang cho anh ăn.

Vệ Vân Khai gặm một miếng: “Ồ, rất tốt.”

“Anh không hỏi chiều nay em đã chụp được bao nhiêu bức ảnh sao?”

“Bao nhiêu?”

Tống Nguyệt Minh hừ một tiếng: “Anh đoán xem.”

Vệ Vân Khai nhìn vẻ đắc ý của cô, trong lòng đã có tính toán, cẩn thận nói ra một con số: “Hai mươi tấm?”

“... Thiếu chút nữa, hai mươi hai tấm.”

Vệ Vân Khai rất bất ngờ, gật đầu: “Thật tốt, một buổi chiều em kiếm tiền còn nhanh hơn nửa tháng lương của anh.”

Trước khi đến huyện, một tháng lương của anh là ba mươi sáu đồng, lúc đến huyện làm hai công việc một lúc thì một tháng mới kiếm được một trăm đồng, mà hơn hai mươi bức ảnh đã được ba mươi đồng, chi phí đều ở phim, nước rửa ảnh và nước định ảnh cũng có thể tái sử dụng, rắc rối nhất là người rửa ảnh, nhưng như vậy cũng vô cùng khả quan.

Tống Nguyệt Minh lắc đầu, cô vẫn rất lý trí: “Hôm nay chụp ảnh cho hai cô gái có tiền, mười ngày nửa tháng cũng không gặp mặt, vốn liếng chưa lấy về được.”

“Sẽ nhanh thôi, máy ảnh cũng không có bao nhiêu, ngay cả mấy thứ trong phòng tối anh nghĩ cũng sắp xong rồi.” Vợ anh rất có bản lĩnh!

Tống Nguyệt Minh nghe anh nói, cũng đúng, cho dù cô không có tiệm chụp ảnh thì cũng có một máy ảnh để ghi chép lại đời sống, nhưng nhất thời chi phí quá cao, cô cũng không khỏi suy nghĩ về nó.

Tống Nguyệt Minh không muốn làm người keo kiệt, vốn liếng quá ít, sắp có đứa nhỏ nên không thể không tính được.

Buổi tối hai người ăn mì lạnh gà xé, bọn họ cũng đến tiệm mì sợi để ép chút mì khô đem về nhà, khi ăn chỉ thêm một chút, cảm giác không bằng mì tự cán, đỡ tốn thời gian công sức, ăn xong, hai người ra ngoài tản bộ, ra khỏi nhà rồi vòng quanh cửa hàng bách hóa và bến xe để tiêu cơm.

Lúc trở về còn may mắn mua được một số đồ tốt, tự mình bắt được thỏ hoang, gà rừng, ở vùng đồng bằng không dễ gì thấy được những thứ này, nhất là chất thịt béo mềm, Tống Nguyệt Minh rất thích ăn, cũng không ai nói với cô là phụ nữ mang thai không thể ăn thịt thỏ, nếu không đứa nhỏ sẽ bị sứt môi*.

*Điều kiêng kỵ trong dân gian, phụ nữ mang thai không được ăn thịt thỏ, sẽ khiến em bé bị sứt môi do thỏ có môi trên bị hở.

Hôm nay mua dưa trắng và dưa đen của nông dân trồng, để dưới mũi ngửi một chút còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.

Khẩu vị của Tống Nguyệt Minh vẫn không thay đổi gì, cũng không có cảm giác buồn nôn, có đôi lúc cô và Vệ Vân Khai cũng nghi có phải mang thai thật không.

Vệ Vân Khai cũng không am hiểu nhiều, nhưng vẫn không quên an ủi cô: “Không sao mà, bây giờ vẫn còn ít tháng, chờ lớn hơn chút là sẽ biết.”

Cũng đúng, Tống Nguyệt Minh ghét thời gian trôi qua chậm, thỉnh thoảng lại cảm thấy trôi qua rất nhanh, thực ra cô rất mong chờ bụng bầu lớn lên.

Bình Luận (0)
Comment