Để lúc con gái kết hôn sẽ có những thứ đủ làm nở mày nở mặt mà Hoàng Chi Tử đã bắt đầu tích cóp vải dệt từ năm sáu năm trước, loại quý nhất trong số này là bốn miếng vải tơ lụa, sờ tay vào là thấy trơn mịn mát lạnh, đương nhiên, không phải là tơ lụa thật.
Vương Quyên tò mò mở ra xem, lúc cô gả lại đây mẹ chồng cũng có làm cho cô hai bộ chăn ga mới, chất vải cũng giống với loại này, cô lấy bốn năm kiểu có ngụ ý tốt ra, mím môi cười nói: “Nguyệt Minh, cái này đẹp này.”
Tống Nguyệt Minh bị trêu ghẹo quen rồi, thoải mái hào phóng mở mấy tấm vải ấy ra xem, loại chăn này cô chỉ từng thấy trong những bức ảnh về thời thơ ấu của cha, loại nào cũng không khác nhau mấy.
“Làm cho con xong, chờ Cương Tử kết hôn lại làm thêm hai bộ là đủ dùng, chờ tới lúc anh ba con kết hôn lại tích cóp là vừa đẹp.” Hoàng Chi Tử vừa thỏa mãn lại đắc ý.
Tống Nguyệt Minh nghe xong, không do dự tí nào mà gom hết bốn miếng vải tơ lụa kia: “Mẹ, cho con hết bốn miếng này được không?”
Hoàng Chi Tử không do dự chút nào: “Sao lại không được, vợ anh hai con còn chưa biết ở đâu kia mà!”
Còn Vương Quyên thì lại càng không thấy bất bình chuyện thay chị em dâu trong tương lai, dù sao thứ cô nên có thì cũng đã có từ sớm rồi.
“Tới đây, Nguyệt Minh, con nói xem cái nào con muốn làm chăn cái nào muốn làm ga giường, để mẹ sắp xếp lại trước cho con.” Bông trong ga giường nằm dưới thân thì dùng loại bông kém hơn một chút.
Tống Nguyệt Minh ngây ngốc: “Cái nào cũng được ạ.”
Hoàng Chi Tử bật cười lắc đầu: “Mẹ biết ngay hỏi con cũng bằng thừa mà, vậy dùng hai miếng màu đỏ thẫm này làm ga giường nhé, đến lúc đó rất đẹp!”
Bà nói tới lúc đó, chính là ngày kết hôn.
“Mẹ, lúc mẹ kết hôn làm mấy cái chăn ạ?”
Hoàng Chi Tử nghe thế thì ngây ra một lúc, thở dài nói: “Điều kiện lúc mẹ với cha mấy đứa kết hôn không tốt, chăn bông cũng là thứ hiếm, bà ngoại con chuẩn bị một bộ mới cho mẹ, còn một bộ khác là sau mười năm mẹ gả ra ngoài, thêm một cái rương gỗ hoa hòe, chỉ nhiêu đó đã là của hồi môn tốt nhất của đám con gái vào thời của mẹ rồi!”
Lúc bọn họ kết hôn thì đất nước mới xây dựng không bao lâu, đúng là điều kiện ở nông thôn không bằng được như bây giờ.
Tống Nguyệt Minh gật đầu mà cái hiểu cái không, nhỏ giọng nói: “Mẹ, hồi còn nhỏ con có nghe ông nội nói nhà mình tốt hơn so với bây giờ, ông còn từng làm cậu chủ nữa cơ.”
“Ha ha ha, vậy chắc là từng làm cậu chủ thật đó, có điều lúc mẹ gả tới đây nhìn thấy ông bà nội con thì trong nhà đã không còn như thế rồi.”
Dường Hoàng Chi Tử bị con gái gợi lên những hồi ức xưa cũ, hồi tưởng lại: “Lúc bà ngoại con còn sống từng nói, trước kia nhà mình rất khấm khá, nhà hồi trước cũng lớn hơn bây giờ, nhà của bác cả con và nhà của chúng ta đều có từ khi đó, nói không chừng cái sân hàng xóm cạnh nhà mình, hồi đó cũng là của nhà ta đấy, còn bây giờ, không còn nữa rồi!”
“Nhưng nhà bác cả xa nhà mình mà, tòa nhà trước kia có thể lớn như thế ư?”
Hoàng Chi Tử nháy mắt: “Chờ cha con về thì hỏi cha con đi!”
“Không biết bao giờ cha mới về, mẹ, mẹ biết cái gì thì nói con nghe với!” Tống Nguyệt Minh ôm cánh tay bà nhõng nhẽo.
“Không thể nói, cha con biết lại giận đấy!”
Tống Nguyệt Minh giơ tay đảm bảo: “Con bảo đảm sẽ không để cha con biết, mẹ, mẹ nói với con đi mà!”
Hoàng Chi Tử thật sự không lay chuyển được cô, nhỏ giọng nói: “Con cũng đừng để cha con biết nhé, hồi trước ông cố nội của con có hai vợ, vợ lớn vợ nhỏ tách ra ở, nhà bác cả con là nhà cũ, bên chỗ chúng ta là nhà của vợ nhỏ, hồi trước người ta nói ông nội con là do vợ nhỏ sinh, cứ muốn chụp cái mũ này đầu nhà chúng ta, ông nội con không muốn nghe người khác nói thế, cả cha con với bác cả con cũng thấy phiền, hai đứa nghe thôi là được, đừng có nói ra ngoài!”
“Con biết mà, con cũng đâu có ngốc đâu.”
Tống Nguyệt Minh nói thầm một câu: “Hồi trước ông nội còn nói trong sân nhà mình có chôn vàng nữa kìa, mẹ, đây là thật hay giả?”