Trong sân chỉ còn Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai dẫn theo Đại Bảo xem cá, trong lúc vô tình Tống Nguyệt Minh nhìn thấy Vệ Vân Khai ngửi tay, trong lòng biết là vì vừa làm cá nên tay dính mùi tanh, vì thế đứng dậy vào gian phòng phía đông lấy xà phòng của cô ra.
Vệ Vân Khai vô cùng kinh ngạc nhìn cô một cái, sung sướng nhận xà phòng rồi chà rửa kỹ càng một lần, xoa ra bọt biển, chờ anh chà xong, Tống Nguyệt Minh tới chỗ bơm giếng để bơm nước cho anh.
"Cám ơn Nguyệt Minh." Lúc anh kêu tên này thì giọng rất nhỏ, nhưng lại rất êm tai.
Tống Nguyệt Minh ừ một tiếng, rũ mắt lấy xà phòng cho Đại Bảo rửa tay, hoàn toàn không phải cho một mình anh dùng à nha!
Tống Vệ Quốc nghe nói con rể mới tới cửa, mặc kệ mọi chuyện, vội vàng trở về cùng con trai, chờ giữa trưa Tống Kiến Binh về tới thì ba cha con đãi Vệ Vân Khai uống chút rượu, Vệ Vân Khai không thể tránh khỏi việc lộ ra chút men say, thuận lý thành chương ở lại nhà họ Tống đến buổi chiều.
Buổi chiều, người nhà họ Tống ăn ý ai bận gì thì làm nấy, nên ra ngoài thì ra ngoài, hiểu ý không đi làm phiền khoảng thời gian ở chung không nhiều lắm của đôi vợ chồng sắp cưới này.
Nhưng trên thực tế, hai người cũng không có thời gian để nói chuyện, Vệ Vân Khai chỉ ngồi một chút, tỉnh rượu kha khá, trong lòng Tống Vệ Quốc đã hiểu, không dám chuốc rượu anh nhiều hơn!
Sau khi tỉnh rượu, Vệ Vân Khai rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên giúp nhà người ta chẻ hết một chồng củi lửa chất cao như núi, hơn nửa tháng không cần lo tới chuyện này nữa!
Tống Nguyệt Minh đứng một bên vây xem, sức của đàn ông và phụ nữ khác nhau thật lớn, bình thường nếu các cô muốn dùng củi nhưng ở nhà không có đàn ông, thì Hoàng Chi Tử mới bắt đầu chẻ củi, nhưng nửa ngày cũng không chẻ hết một khúc, vậy mà vào tay Vệ Vân Khai cứ như chơi đồ hàng vậy, hơn nữa anh còn chẻ rất gọn gàng, có thể làm hài lòng mấy kẻ mắc chứng cưỡng chế!
"Thật ra, anh có thể không cần chẻ nhiều thế đâu, bằng không anh hai tôi sẽ không còn chuyện gì để làm."
Vệ Vân Khai nâng mắt nhìn cô, trông cô nói vô cùng nghiêm túc, mùa hè trời nóng không làm gì cũng đổ mồ hôi, xác định đống củi này có thể dùng một thời gian thì anh mới xếp gọn lại chỗ củi rải rác, quét mặt đất sạch sẽ.
Tống Nguyệt Minh đã chuẩn bị nước giếng cho anh rửa mặt, thật lòng thật dạ cảm thấy người đàn ông này có chút đáng yêu.
Anh rửa mặt xong, uống nước mà Tống Nguyệt Minh đưa tới rồi lại sang cách vách giúp đỡ, vật liệu gỗ dùng để làm đồ gia dụng của hồi môn cho Tống Nguyệt Minh đã được gia công thô sơ xong, sân trong nhà không đủ lớn để đi đi lại lại, không thể thoải mái đóng đồ gia dụng, Tống Vệ Quốc nghĩ tới nghĩ lui thì chọn mảnh đất trống chỗ ngôi nhà bỏ hoang để làm dồ gia dụng, cách gần nhà thì cũng không lo gỗ bị người ta trộm mất.
Dù sao gia đình ở cách vách, Hoàng Chi Tử cũng yên tâm để con gái và con rể ở chung một chỗ, có chuyện gì kêu hai tiếng là nghe thấy ngay!
Tống Nguyệt Minh khóa cửa rồi đi theo, hai người một trước một sau có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhau, khóe miệng không hẹn mà cùng hiện ra ý cười.
Ngôi nhà bỏ hoang này trông rất khác với mấy ngày trước, Hoàng Chi Tử cắt hết cỏ để giảm bớt muỗi, trong cái sân trống rỗng bây giờ toàn là đồ gỗ, có thể dễ dàng ngửi được mùi thơm đặc trưng của gỗ.
"Sao hai đứa ra đây?"
"Cháu ra xem thử có thể giúp được gì không."
Vệ Vân Khai nói xong thì giúp Tống Kiến Binh vác gỗ đi, Hoàng Chi Tử liếc mắt nhìn dáng vẻ tự nhiên của Tống Nguyệt Minh, âm thầm gật đầu, đứa con rể này không lỗ mãng đủ chững chạc, không tệ!
Tống Nguyệt Minh xem hiểu ánh mắt của Hoàng Chi Tử, thế nên mới ý thức được hình như để bọn họ ở chung cũng là một loại kiểm tra nhân phẩm, dường như bọn họ còn qua cửa một cách hoàn mỹ?
Trước khi kết hôn làm việc giúp nhà cha mẹ vợ cũng là nên, nhưng ở lại lâu thì không thích hợp, dù sao hàng xóm trong thôn cách gần như thế, đi qua đi lại sẽ hỏi một câu, nửa sau buổi chiều, mấy người bọn họ về nhà bổ một trái dưa hấu để ăn.