Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 83 - Chương 83.

Chương 83. - Chương 83. -

Tống Nguyệt Minh gật gật đầu, lỗ tai cùng hai má không thể khống chế mà đỏ lên, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm mình, cô thật sự rất khó chống đỡ, bất quá lại nói, nếu không thẹn thùng mới kỳ lạ đâu, nghĩ thông suốt điểm này, cô cũng cảm thấy yên tâm thoải mái hơn rồi.

May mắn, các cô chưa kịp nói quá nhiều lời, liền có người đến nhà họ Ngụy, người dẫn đầu chính là con dâu lớn của nhà họ Ngụy, tay trái ôm đứa con trai, tay còn lại dẫn theo cô con gái khoảng ba bốn tuổi, vừa bước vào cửa, ánh mắt liền nhìn ngang ngó dọc, đánh giá khắp người Tống Nguyệt Minh, miệng vừa mở liền như khẩu súng liên thanh.

"Ai nha, đây là em dâu sao? Lớn lên cũng thật xinh đẹp, trách không được Vân Khai nhìn ai cũng chướng mắt, cố tình lại để bụng tới em, mà tên của hai em cũng thật thú vị nha!"

Vương Bảo Trân ôm đứa bé trong tay cô, không nặng không nhẹ mà oán trách: "Ngươi làm chị dâu mà nói chuyện như thế nào đấy? Nguyệt Minh còn chưa chính thức vào cửa đâu! Nguyệt Minh, chị dâu con chính là cái tính tình này, tùy tiện nói chuyện, không biết giữ mồm giữ miệng."

Tống Nguyệt Minh lắc đầu, nhỏ giọng kêu: " Chị dâu."

Con dâu cả nhà họ Ngụy – Tề Thụ Vân nhếch miệng cười trả lời, đứa bé gái trong tay ngóng trông nhìn về phía hạt dưa và kẹo trái cây ở trên bàn, cô vô cùng tự nhiên đi qua, vơ một nắm nhét vào trong túi áo của con gái: "Ăn đi!"

Cô con gái nhỏ bóc ra một viên kẹo, vô cùng cẩn thận mà nhấm nháp.

"Đây là Tiểu Tuyết, ba tuổi rưỡi, còn đây là Trứng Thối, mới nửa tuổi thôi." Vương Bảo Trân giới thiệu từng người một.

Tống Nguyệt Minh gật gật đầu, Tiểu Tuyết tò mò liếc nhìn cô một cái, cái gì cũng không nói, lùi về bên người Tề Thụ Vân, nhưng Tề Thụ Vân rất không kiên nhẫn, đẩy cô bé ra: "Nóng như vậy mà cứ dính mrj làm gì, tự mình đi chơi đi."

Tiểu Tuyết đành phải đi tìm Ngụy Căn Sinh, đối với sự không kiên nhẫn của Tề Thụ Vân không có chút cảm xúc nào.

Ngay sau đó, con dâu thứ hai của nhà họ Ngụy – Mã Phượng Lệ cũng dẫn theo đứa nhỏ đến, ba đứa nhỏ đều biết đi, cậu bé chừng năm sáu tuổi chạy đằng trước, theo sau là một nam một nữ chạy theo vào.

"Đây là vợ của anh hai con, con gọi chị dâu hai là được, đứa lớn gọi là Cường Cường, đứa thứ hai gọi là Lâm Lâm, nhỏ nhất gọi là Tiểu Thắng."

Mã Phượng Lệ cũng khen Tống Nguyệt Minh lớn lên ưa nhìn, cũng không nói gì cả, đối với đứa con dâu yên tĩnh này, biểu hiện của Vương Bảo Trân có chút lạnh nhạt, bất quá nhìn ba đứa cháu nội đều tràn ngập yêu thương.

Trong nhà chính có mười mấy người, nháy mắt trở nên vô cùng náo nhiệt, hạt dưa và kẹo trái cây ở trên bàn cũng bị phân chia không sai biệt lắm, Tống Nguyệt Minh cố gắng để cho nụ cười của mình không cứng đờ như vậy, rất nhanh, Tống Vệ Cầm dẫn theo con gái út Ngụy Tú Hồng đến, cô đã quen sự náo nhiệt của nhà họ Ngụy, nhưng trước tiên nhìn xem cháu gái của mình, khuôn mặt hồng hồng, cười rộ lên rất ưa nhìn, khiến cho người ta nhìn vào trong lòng đều thoải mái.

Tống Vệ Cầm âm thầm buồn bực, cháu gái này đính hôn xong còn dễ nhìn hơn trước kia a.

"Cháu đã đến rồi, đang chờ cháu đấy!"

"Ha ha ha, tôi đây thân làm bà mối phải đến nhà bà cọ cơm mới được, cũng đừng ngại phiền a!"

"Tôi đang ước gì đây!" Vương Bảo Trân nói xong liền liếc mắt nhìn Ngụy Căn Sinh, Ngụy Căn Sinh ra khỏi phòng, vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn trưa.

Vệ Vân Khai nhìn thoáng qua Tống Nguyệt Minh, nhưng không nhận được sự đáp lại, do dự chốc lát liền xoay người đi phòng bếp hỗ trợ, lúc này Tống Nguyệt Minh đã không cần anh ở lại chống lưng, có cô ruột ở đây, không có gì phải sợ.

Con dâu tương lai đến nhà, người tiếp khách đều là người phụ nữ có tuổi, cho dù Vương Bảo Trân không đến bàn này ăn cơm, đồ ăn bưng lên, năm đứa nhỏ đứng ngoài phòng trơ mắt nhìn, Tống Nguyệt Minh thấy có chút không thích hợp, nhưng Tống Vệ Cầm nháy mắt với cô, ý bảo cô an tâm một chút chớ nóng nảy.

Dựa theo Tống Vệ Cầm nói, hai cô con dâu nhà họ Ngụy cũng không làm gì, cũng không biết dạy dỗ con cái, hơn nữa trong phòng bếp cũng không phải không để lại cơm, sao phải chen tới chỗ này nhìn các cô ăn chứ?

Bình Luận (0)
Comment