Thập Niên 80 Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu

Chương 17


Nhóm dịch: Uất Kim HươngCố Giai Tuệ và hai đứa trẻ đứng bên đường chờ xe kéo để đi nhờ, đỡ phải đi bộ nhiều.Tiểu Oa chạy lon ton xung quanh, miệng không ngừng liến thoắng về những chuyện trong thôn.

Đại Oa chỉ yên lặng nhìn, bỗng cậu bé nói chuyện: “Đằng trước là sở y tế.”Cố Giai Tuệ đứng dậy: “Hả?”Đại Oa im lặng, một lúc sau mới nói: “Vết thương của mẹ phải bôi thuốc tím.”Được nhắc nhở như thế Cố Giai Tuệ mới nhớ ra vết thương trên người mình.


Tối qua cô bị đánh rất nặng, có thể sống được đã là kỳ tích rồi, thật ra đến tận bây giờ cô vẫn thấy đau nhức, chỉ là vẫn đang trong trạng thái chiến đấu nên vô tình xem nhẹ sự đau đớn ấy.Cố Giai Tuệ nghĩ, không bằng cứ lợi dụng mấy vết thương này làm chút chuyện có lợi.Cô dẫn Đại Oa và Tiểu Oa đi mua thuốc tím nhưng không bôi mà leo lên xe trở về thôn, đi tìm đại đội trưởng.Trước khi đi, Cố Giai Tuệ cố ý làm đầu tóc rối bù, một tay nắm tay Đại Oa, một tay nắm tay Tiểu Oa, dặn dò: “Hai đứa phải giả vờ như sắp chết đói nhé.”Tuy không hiểu ra sao nhưng hai bé đều nghe theo, cong lưng uốn gối đầy ủ rũ, thoạt nhìn đáng thương cực kì, tóc Tiểu Oa cũng rối tung, cô bé còn giấu hoa cài tóc đi.Đại đội trưởng thấy Cố Giai Tuệ dẫn hai đứa bé đến nhà thì sửng sốt, người này có chút ấn tượng về Cố Giai Tuệ.Bởi vì đây là cô gái xinh đẹp nhất thôn Hồng Tinh, vợ anh ta từng lén nhắc đến nhiều lần, ghen tỵ nói xinh xắn như thế chắc chắn không phải dạng hiền lành gì đó.Thật ra đại đội trưởng cũng thấy đáng tiếc, Thẩm Quốc An là một thanh niên rất giỏi giang trong đội, ham sắc đẹp của Cố Giai Tuệ nên mới xin cưới về.

Ai ngờ Cô Giai Tuệ đẹp thì đẹp đấy nhưng việc nhà thì vô dụng chẳng biết làm gì, Thẩm Quốc An suốt ngày phải mặc quần áo lôi thôi ra ngoài.Người ta vẫn nói nhìn quần áo đàn ông để xem tay đàn bà, quần áo đàn ông không chỉn chu chỉnh tề cũng nói lên người đàn bà phía sau anh ta vụng về không được việc.Nhưng đã là vợ của Thẩm Quốc An thì anh ta vẫn nể tình, rót một chén trà rồi hỏi: “Chị nhà Quốc An đấy à, chị tìm tôi có chuyện gì?”Cố Giai Tuệ không nói chuyện, cúi đầu khóc nức nở.Cô biết tuy bây giờ cải cách mở cửa nhưng tư tưởng cổ hủ của nhiều người vẫn còn đó, phụ nữ bị đánh là chuyện bình thường, đại đội trưởng không cần giúp cô, nhưng cô phải làm cho đại đội trưởng giúp.Thấy Cố Giai Tuệ khóc, đại đội trưởng cũng mềm lòng: “Có chuyện gì chị từ từ nói, tôi giúp được chắc chắn sẽ giúp.”Cố Giai Tuệ gật đầu: “Vâng, đại đội trưởng! Thật lòng tôi không định làm phiền anh đâu, chẳng qua Quốc An không có nhà, phận tôi cô nhi quả phụ thật sự không sống nổi nữa.

Tối hôm qua tôi sang chỗ Lâm Tri Thanh lấy cái tách trà Quốc An gửi về, thế mà bị người nhà chồng đánh cho một trận nhừ tử, nói tôi với Lâm Tri Thanh có điều mờ ám, anh xem bây giờ người tôi vẫn còn đầy rẫy vết thương đây này!”Cô kéo tay áo với ống quần lên để lộ từng mảng xanh tím, nhìn rất dữ tợn.Đại đội trưởng nhướng mày, trong lòng anh ta thật ra không muốn quản mấy chuyện này, cả thôn Hồng Tinh có bao nhiêu phụ nữ bị đánh, anh ta quản không nổi.Ai ngờ Cố Giai Tuệ nói tiếp: “Hôm nay tôi dẫn hai đứa bé lên trấn trên khám bệnh, gặp được một bác sĩ tốt bụng.


Người đó nói phụ nữ bị bạo lực gia đình như tôi có thể đến tìm Hội Liên hiệp Phụ nữ, trong thôn không được thì phải lên trấn trên.

Phụ nữ bây giờ có thể gánh nửa bầu trời, không thể bị đánh oan được.


Những người đó đánh rất ác, lỡ như đánh chết rồi thì ba mẹ nuôi tôi phí công ư?”Cô nhìn đại đội trưởng ra vẻ đáng thương: “Đại đội trưởng, tôi đến tìm Hội Liên hiệp Phụ nữ trong thôn, họ nói không giải quyết được, thế thì chẳng lẽ phải tìm lên tận trấn trên ư? Tôi bị đánh chỉ là chuyện nhỏ, danh dự của thôn bị tổn hại mới là chuyện lớn, nhưng tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi không biết phải làm thế nào cả!”Lên trấn trên cáo trạng làm cả thôn Hồng Tinh mất mặt theo? Điếu thuốc trong tay đại đội trưởng run lên, có muốn không giải quyết thì cũng phải làm.“Đi, tôi gọi người bên Hội Liên hiệp Phụ nữ cùng đến nhà chị.”Đại đội trưởng gọi hai lãnh đạo nữ trong Hội Phụ nữ của thôn cùng đi về hướng nhà họ Thẩm..

Bình Luận (0)
Comment