Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành

Chương 16

Tiểu Hoa nhận lấy bánh bao, lí nhí cảm ơn Tạ Ngạn Chu:

 

“Cháu cảm ơn chú ạ.”

 

Nhìn vẻ rụt rè của Tiểu Hoa, lòng Tạ Ngạn Chu mềm nhũn.

 

Anh xoa đầu bé, mỉm cười gượng gạo: “Không có gì, ăn nhiều vào nhé.”

 

Nói rồi, anh bưng một bát cháo kê, ngồi xuống cạnh Kiều Cẩm Nghệ.

 

Anh bóc trứng, dằm nát vào bát cháo, thêm chút đường, thổi cho nguội rồi đưa đến miệng cô:

 

“Không nóng nữa đâu, em ăn đi.”

 

Cháo kê trứng đường là món cô thích ăn nhất hồi bé.

 

Không ngờ anh vẫn còn nhớ.

 

Từ khi lớn lên, cô không còn ăn như vậy nữa.

 

Vì ai cũng bảo đường đắt đỏ, trẻ con ăn là được rồi, người lớn còn ăn, thật không biết xấu hổ!

 

Giờ nhìn bát cháo kê đường trước mặt, Kiều Cẩm Nghệ thấy tủi thân vô cùng.

 

Kiếp trước, cô luôn sống theo lời người khác, kìm nén sở thích, kìm nén bản chất của mình.

 

Để rồi cuối cùng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

 

Sống lại một đời, cô phải sống cho bản thân mình, sống thật tự do.

 

Kiều Cẩm Nghệ nén nỗi tủi thân, há miệng ăn thìa cháo.

 

Đường tan trong miệng, ngọt ngào, tâm trạng cô cũng tốt hơn hẳn.

 

Cuộc đời sau này của cô, nhất định sẽ ngọt ngào như đường trắng, ngày càng ngọt hơn nữa.

Kiều Cẩm Nghệ vừa ăn xong bát cháo, ba mẹ cô cũng về tới.

 

Thấy đồ ăn trên bàn, ba cô ngẩn người.

 

Tạ Ngạn Chu vội nói:

 

“Ba mẹ ăn đi ạ. Ăn không hết thì trưa con hâm lại, không lãng phí đâu.”

 

“Sau này ba mẹ đừng đi mua cơm nữa, để con mua cho.”

 

Nói rồi, anh đặt bát xuống, đỡ Kiều Cẩm Nghệ ngồi dựa vào đầu giường, rồi đưa cho cô cốc nước:

 

“Uống nước đi em.”

 

Thấy vậy, ba cô không kìm được lên tiếng:

 

“Ngạn Chu à, Cẩm Nghệ giờ cũng không sao rồi, con đưa An An về Lâm Hải đi. Con bận công việc quân đội, đừng để lỡ dở.”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

An An nghe vậy thì vội nói: “Con không về đâu, con còn chưa chơi đã mà.”

 

“Ba mẹ, bên Lâm Hải con xin nghỉ phép rồi, không sao đâu ạ. Với lại, An An cũng lo cho mẹ nó, cứ đợi Cẩm Nghệ xuất viện rồi chúng con về.”

 

Nghe vậy, ba cô cũng không tiện nói thêm gì.

 

Tạ Ngạn Chu mấy ngày nay đã vất vả ngược xuôi lo toan mọi việc, hết lòng hết sức, ông cũng không thể cứ đuổi người ta mãi được.

Ăn sáng xong.

 

Tiểu Hoa ngoan ngoãn ngồi bên giường bệnh, An An thì ngồi trên ghế, rung đùi bần bật, buồn chán.

 

Ở bệnh viện buồn chán c.h.ế.t đi được, người lớn còn chịu được, trẻ con thì không.

 

Thấy vậy, ba Kiều Cẩm Nghệ nói với hai đứa trẻ:

 

“Tiểu Hoa, An An, hay là chúng ta ra công viên chơi nhé?”

 

Nghe vậy, mắt An An sáng rực lên, nó đã muốn ra ngoài từ lâu rồi, nên gật đầu lia lịa:

 

“Vâng ạ! Con muốn đi chơi!”

 

Tiểu Hoa lại lắc đầu: “Ông ơi, cháu không đi đâu, cháu muốn ở với mẹ.”

 

Sự hiểu chuyện của bé khiến Kiều Cẩm Nghệ thấy xót xa.

 

“Tiểu Hoa, đi chơi với ông đi con. Có bà ngoại ở đây với mẹ rồi, con đừng lo, ngoan nhé.”

 

Tiểu Hoa còn muốn nói gì đó, nhưng ba cô đã bế bé lên:

 

“Ông cũng chưa đi công viên bao giờ, Tiểu Hoa đi với ông nhé, được không?”

 

Nghe ông nói vậy, Tiểu Hoa gật đầu: “Vâng ạ.”

 

An An thấy vậy thì không khỏi ghen tị.

 

Nó chạy nhanh đến bên ba cô, gọi:

 

“Ông ngoại ơi, đi nhanh thôi!”

 

Đã lâu lắm rồi An An không chủ động gọi ông là ngoại.

 

Tiếng gọi ấy khiến ba cô nở mày nở mặt.

 

“Được, ông dắt con đi.”

 

An An nhìn móng tay đen sạm của ông, vẫn né tránh với vẻ ghét bỏ:

 

“Con tự đi được.”

 

Thấy vẻ ghét bỏ trong mắt An An, ba Kiều Cẩm Nghệ ngượng ngùng rụt tay lại, niềm vui vừa rồi tan biến gần hết.

 

Ông dẫn hai đứa trẻ ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tạ Ngạn Chu và mẹ Kiều Cẩm Nghệ.

 

Ba người nhìn nhau, không ai nói gì.

 

Kiều Cẩm Nghệ nhìn những vết thương lớn nhỏ trên mặt Tạ Ngạn Chu, hỏi:

 

“Tạ Ngạn Chu, mặt anh bị sao vậy? Có cần đi xử lý không?”

 

Anh thờ ơ lắc đầu: “Không sao, vết thương nhỏ thôi, em đừng lo.”

 

“Để anh đi lấy nước nóng.”

 

Nói rồi, anh cầm bình đi ra khỏi phòng bệnh.

 

Mẹ cô nhìn theo bóng lưng anh, thở dài.

 

“Sao vậy mẹ?” Kiều Cẩm Nghệ hỏi.

 

Mẹ cô im lặng một hồi rồi đáp:

 

“Mấy vết thương trên mặt nó là hôm con gặp chuyện, nó bế con xuống núi bị cành cây quệt vào đấy.”

 

“Mấy hôm nay nó chạy ngược chạy xuôi, lo toan mọi việc, mẹ đều thấy hết. Hôm qua lúc tìm thấy An An ở dưới tầng hầm, tuy nó không nói gì, nhưng mẹ cảm thấy nó cũng sợ lắm. Trước khi An An vào phòng, nó đã mắng cho một trận, bảo nó xin lỗi con. Nhìn là biết nó thật sự lo cho con.”

 

“Haizz, sao hai đứa lại đến bước đường này. Nói lý ra thì chuyện này cũng không thể trách nó được, nhưng dù sao người cũng là nó dẫn đến, ba mẹ khó tránh khỏi oán trách nó. Nhưng suy cho cùng vẫn là người một nhà, hai đứa còn có An An nữa.”

 

Mẹ cô ngừng một lát rồi nói tiếp:

 

“Cẩm Nghệ, con thật sự không còn tình cảm với nó nữa sao?”

 

Nghe mẹ nói, lòng Kiều Cẩm Nghệ không gợn chút sóng.

 

Tối hôm xảy ra chuyện, cô nằm trong vũng bùn, cảm nhận sinh mạng dần trôi đi, mà bất lực.

 

Lúc đó, cô đã hối hận…

 

Tại sao trọng sinh rồi mà vẫn có kết cục thế này.

 

Tại sao vẫn mềm lòng, vẫn để họ có sự dây dưa.

 

Khoảnh khắc màn hình máy nhắn tin tắt ngấm, chút luyến tiếc cuối cùng trong lòng cô cũng tan biến.

 

Suy nghĩ cuối cùng trước khi nhắm mắt là:

 

“Nếu lần này sống sót, cô nhất định sẽ không mềm lòng nữa, từ nay về sau sẽ sống cho chính mình.”

 

Bình Luận (0)
Comment