Tạ Ngạn Chu cười nhạt.
"Thảo nào em lại đột ngột ly hôn, từ bỏ An An, nhận nuôi Tiểu Hoa, còn khuyên anh đến với Mạnh Thư Ca, thì ra em đã sớm thất vọng về anh rồi."
"Cẩm Nghệ, kiếp trước anh có lỗi với em, nhưng đó không phải là những gì anh muốn."
"Em biết mà, anh không giỏi ăn nói, với lại cháu nội còn nhỏ, anh không tiện nói những lời sến súa trước mặt nó, nên chỉ đành nói qua loa cho xong."
"Còn chuyện anh gặp Mạnh Thư Ca chỉ là ôn lại chuyện cũ thôi, anh thật sự không có ý gì khác, em tin anh đi! Thật ra anh đã yêu em từ lâu rồi, chỉ là anh không nhận ra."
"Ban đầu anh chỉ biết ơn em vì đã cứu anh, nhưng sau những ngày tháng bên nhau, anh đã yêu em mất rồi. Cẩm Nghệ, anh chưa từng ghét bỏ em, chỉ là giữa chúng ta thiếu sự giao tiếp, em tin anh, anh sẽ thay đổi, chúng ta tái hôn nhé?"
"Anh không thể sống thiếu em."
Tạ Ngạn Chu nghẹn ngào, nước mắt lấp lánh dưới ánh trăng.
Kiều Cẩm Nghệ nhìn thẳng vào ánh mắt cầu xin của anh, kiên quyết lắc đầu.
"Tạ Ngạn Chu, giữa chúng ta không còn khả năng nữa rồi. Nếu tôi chỉ vì vài lời giải thích của anh mà tha thứ cho anh và An An, chẳng khác nào tôi phản bội chính mình ở kiếp trước."
"Nếu anh quay lại chỉ để tái hôn với tôi, thì bây giờ anh có thể dẫn An An về rồi đấy. Gương vỡ không lành, tôi cũng không có thói quen ăn lại đồ cũ."
Kiều Cẩm Nghệ nói một cách dứt khoát, không hề chừa lại một chút đường lui nào.
Tạ Ngạn Chu lúc này hệt như một đứa trẻ mắc lỗi, van xin cô.
"Cẩm Nghệ, chúng ta còn có An An mà, thằng bé vẫn còn nhỏ, anh hứa sẽ dạy dỗ nó thật tốt, sẽ không để nó trở thành như trong giấc mơ đâu."
"Lần trước về, anh đã cho Mạnh Thư Ca thôi việc rồi, sau này anh sẽ không dính dáng gì đến cô ta nữa, ba người mình sẽ quay lại như xưa, được không em?"
Kiều Cẩm Nghệ thở dài, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Tạ Ngạn Chu, tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, hãy giữ lại cho nhau chút tôn trọng cuối cùng đi."
"Hôm nay đến đây thôi, tôi mệt rồi, anh đưa An An về đi."
Nói xong, cô quay người bước vào sân.
Tạ Ngạn Chu đứng bất động tại chỗ, nhìn bóng lưng Kiều Cẩm Nghệ dần khuất trong bóng đêm, mãi không thể hoàn hồn.
...
Khi Kiều Cẩm Nghệ vào đến nhà chính, Tiểu Hoa đang cùng mẹ cô sắp xếp chỉ thêu.
Mẹ Kiều đưa bó chỉ đã sắp xếp xong cho Tiểu Hoa, con bé cẩn thận bỏ vào giỏ đan.
Bố Kiều ngồi trên ghế làm khung thêu, những chiếc khung thêu tròn với đủ kích cỡ chất đống dưới chân.
An An ngồi xổm trên đất nghịch ngợm.
"Ông ngoại, ông làm cho cháu cái ô tô gỗ được không ạ?"
Lần này trở về, thái độ của An An đối với ông bà ngoại đã tốt hơn rất nhiều, chủ động trò chuyện, không còn vẻ mặt khó chịu như trước.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Dù sao cũng là cháu ruột, dù những hành động trước đây của An An đã làm ông đau lòng, nhưng trước sự ngoan ngoãn của cháu, ông vẫn không kìm lòng được mà đồng ý.
"Được thôi, ngày mai ông sẽ làm cho cháu."
Ông liếc thấy Kiều Cẩm Nghệ vừa bước vào nhà, ân cần hỏi:
"Không cãi nhau đấy chứ con?"
Kiều Cẩm Nghệ lắc đầu: "Không ạ, bố đừng lo lắng. Con đưa Tiểu Hoa về phòng trước đây."
Cô nói rồi bế Tiểu Hoa lên và đi về phòng mình.
An An thấy vậy thì vội chạy đến chặn trước mặt cô.
"Mẹ ơi, con cũng muốn ngủ với mẹ."
Kiều Cẩm Nghệ không chút do dự từ chối.
"Ba con lát nữa sẽ đến đón con."
Vừa dứt lời, Tạ Ngạn Chu bước vào.
Anh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, tiến đến bế An An lên rồi nói với bố mẹ vợ:
"Bố mẹ cứ bận việc đi ạ, con đưa An An về trước."
Nói xong, anh quay người rời đi.
Sắc mặt Tạ Ngạn Chu khó coi, toát ra vẻ lạnh lùng.
An An cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của anh nên ngoan ngoãn nằm im trong lòng, không mè nheo nữa, cùng anh trở về nhà họ Tạ.
Kiều Cẩm Nghệ không quan tâm đến sự bất thường của hai bố con, bế Tiểu Hoa về phòng.
Tiểu Hoa ngồi trên giường, lén nhìn cô một cách rụt rè.
Kiều Cẩm Nghệ thay đồ ngủ cho con bé và cả mình rồi bế con lên giường.
Tiểu Hoa rúc vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt to tròn nhìn cô.
Cô nhẹ nhàng vỗ về con bé qua lớp chăn, dịu dàng hỏi:
"Tiểu Hoa, con vẫn còn lo lắng về chuyện ở trường mẫu giáo và chuyện chú Hứa đúng không?"
"Nói thật với mẹ, không được nói dối đâu đấy."
Tiểu Hoa nghe vậy thì gật đầu.
"Mẹ ơi, con không muốn đi học nữa, con không muốn mọi người nói xấu mẹ. Với lại, chú Hứa rất tốt với con, con không cố ý gọi chú ấy là bố đâu ạ, chỉ là chú Hứa giống với người bố mà con vẫn tưởng tượng, chú ấy sẽ bảo vệ con, con cũng không biết tại sao con lại gọi như vậy nữa."
"Con xin lỗi mẹ, con sẽ không thế nữa đâu."