Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành

Chương 31

Tạ Ngạn Chu đi theo cô ra khỏi trạm xá.

Vừa ra đến cổng, anh ta đã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:

"Cẩm Nghệ, em bỏ mặc An An đang sốt cao để chạy đi chăm sóc người ngoài! Em không nghĩ người ta sẽ nói gì à?"

Kiều Cẩm Nghệ hất tay anh ta ra, lạnh lùng:

"Đã có bố mẹ tôi và anh chăm An An rồi, không cần tôi. Với lại, Hứa Minh Triết không phải người ngoài, anh ấy là bạn tôi."

"Nếu là anh, anh sẽ mặc kệ bạn mình ốm đau à?"

Nói rồi, cô quay người bỏ đi.

Tạ Ngạn Chu nhìn theo bóng lưng cô, thất thần.

Kiều Cẩm Nghệ đến quán ăn mua đồ.

Khi cô quay lại khoa Tiêu hóa, sắc mặt Hứa Minh Triết đã tốt hơn nhiều.

Thấy cô trở lại, anh ta mỉm cười nhợt nhạt:

"Em về rồi à."

Kiều Cẩm Nghệ ngồi xuống cạnh anh, lấy đồ ăn ra:

"Đừng nói gì cả, ăn cháo đi."

Cô bưng bát cháo lên.

Hứa Minh Triết nhìn bát cháo, lòng ấm áp.

Đã lâu lắm rồi không ai quan tâm anh ta như vậy.

Anh ta cầm bát cháo lên húp.

"Ăn chậm thôi, ai tranh của anh đâu." Kiều Cẩm Nghệ nói.

Hứa Minh Triết cúi gằm mặt, không muốn cô thấy giọt lệ nơi khóe mắt.

Chẳng mấy chốc, anh ta đã ăn hết sạch.

"Đỡ hơn chưa? Có muốn ăn thêm gì không?" Kiều Cẩm Nghệ hỏi.

Hứa Minh Triết lắc đầu:

"Đỡ nhiều rồi. Hôm nay thật sự cảm ơn em."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"À, sao emvới Tiểu Hoa lại đến trạm xá thế? Ai ốm à?"

"An An bị dị ứng nặng nên phải nhập viện. Nếu anh không sao rồi thì em về đây."

Kiều Cẩm Nghệ đứng dậy.

Hứa Minh Triết đứng lên theo cô:

"An An thế nào rồi? Anh đến thăm thằng bé."

"Không cần đâu, anh về nghỉ đi. Nhớ ăn uống đúng giờ đấy. Em đi đây."

Cô đi về phía phòng bệnh của An An.

Vào đến phòng, An An đã tỉnh.

Thằng bé ngồi tựa vào đầu giường, được bà ngoại đút cơm cho ăn.

Thấy cô vào, mắt thằng bé sáng lên:

"Mẹ ơi, mẹ về rồi! Mẹ đi đâu đấy? Con muốn mẹ đút cho con cơ!"

Kiều Cẩm Nghệ khựng lại, rồi lạnh nhạt:

"Mẹ mệt rồi, con bảo bà đút cho."

An An xị mặt, ấm ức:

"Con khó chịu, mẹ không ở bên con à?"

Mẹ Kiều vội vỗ về cháu:

"An An ngoan, tay mẹ bị đau rồi, bà ngoại đút cho con nhé."

An An nghe vậy mới nhận ra, vẻ mặt hối lỗi.

Kiều Cẩm Nghệ vẫn thản nhiên ngồi xuống.Cha Kiều và Tạ Ngạn Chu vẫn chưa về, hai người đi mua đồ dùng cho An An nằm viện.

Tiểu Hoa ngồi cạnh Kiều Cẩm Nghệ, lí nhí:

"Mẹ ơi, chú Hứa đỡ hơn chưa ạ?"

"Đỡ rồi, chú ấy về nhà rồi, Tiểu Hoa đừng lo nữa."

Cô xoa đầu Tiểu Hoa.

Tóc con bé mềm mại, cô cứ muốn vuốt mãi.

An An nhìn hai mẹ con, lòng ghen tị.

Sau khi An An ăn xong, Kiều Cẩm Nghệ kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh.

An An cứ tưởng mẹ đến thăm mình, vừa định làm nũng thì cô đã lên tiếng:

"An An, ở nhà con đã ăn gì?"

An An ngớ người, mặt tái mét:

"Mẹ ơi, con không hiểu mẹ nói gì cả."

Mẹ Kiều cũng ngơ ngác.

Kiều Cẩm Nghệ truy hỏi:

"Lần này con dị ứng nặng thế, chắc chắn là cố tình ăn đồ gây dị ứng. Mẹ là mẹ con, mẹ hiểu con lắm, con đừng hòng qua mặt mẹ."

An An biết không giấu được nữa, cúi gằm mặt, lí nhí:

"Lạc ạ."

Lời vừa dứt, Tạ Ngạn Chu đã tức giận quát:

"Ở nhà làm gì có lạc? Con lấy ở đâu ra?"

An An sợ hãi, lắp bắp:

"Con... con lấy ở nhà bà ngoại."

Mặt Mẹ Kiều biến sắc.

Mặt Kiều Cẩm Nghệ càng lúc càng lạnh, giọng băng giá:

"Con biết mình dị ứng lạc, sao còn ăn?"

Tạ Ngạn Chu cũng nghiêm mặt nhìn An An.

An An biết lần này bố mẹ giận thật rồi, mếu máo khóc:

"Con... con muốn mẹ về nhà. Con không muốn mẹ chỉ quan tâm Tiểu Hoa, không quan tâm con..."

"Mẹ ơi, con xin lỗi. Con không cần cô Mạnh nữa đâu. Con chỉ cần mẹ thôi. Mẹ về làm mẹ của con có được không?"

Giọng thằng bé đầy hối hận, cầu xin.

Kiều Cẩm Nghệ thất vọng nhìn con:

"An An, con làm vậy là hại chính bản thân con, và làm tổn thương những người yêu thương con."

"Ai dạy con dùng cách làm đau mình để được người khác chú ý?"

An An cúi đầu, tủi thân:

"Cô Mạnh ạ. Trước đây, lúc bố không ở nhà, cô Mạnh bảo con gọi điện cho bố, nói con ốm thì bố sẽ về."

"Mẹ ơi, con xin lỗi, con không nghe lời cô Mạnh nữa đâu. Con sẽ không thế nữa, mẹ đừng giận con."

"Cô Mạnh không tốt với con. Cô ấy toàn bắt con ăn đồ con bị dị ứng, còn bảo với bố là con tự ăn, rồi bố mắng con..."

An An kể những chuyện đã xảy ra từ khi về Lâm Hải, rồi oà khóc nức nở.

Mẹ Kiều vội ôm cháu vào lòng an ủi.

Kiều Cẩm Nghệ và Tạ Ngạn Chu nhìn nhau rồi cùng bước ra khỏi phòng bệnh.

Đóng cửa lại, Kiều Cẩm Nghệ lên tiếng trước:

"Tạ Ngạn Chu, đây là 'giáo viên tốt' anh tìm cho con đấy à?"

"Mạnh Thư Ca có ý với anh, lẽ nào anh không biết? Tôi cứ tưởng lần trước anh đã đuổi cô ta đi thì sẽ dứt hẳn, ai ngờ anh lại để cô ta quay lại."

"Đây là 'giáo viên tốt' anh tìm đấy à? Cô ta dạy An An những cái gì thế kia?! An An ra nông nỗi này, không liên quan đến anh thì còn ai."

Bình Luận (0)
Comment