Chẳng mấy chốc, cơm nước xong xuôi.
Mẹ Kiều gọi mọi người vào ăn cơm.
An An được ngồi cạnh mẹ như ý nguyện.
Thằng bé hít hà mùi hương quen thuộc trên người Kiều Cẩm Nghệ, lòng an yên.
Những ngày sau đó, An An và Tạ Ngạn Chu đều đến nhà họ Kiều ăn cơm.
An An cười tươi rói, cứ ngỡ mọi chuyện đã trở lại như xưa.
Cho đến một tuần trước Tết.
Hôm ấy.
Ăn sáng xong, Tạ Ngạn Chu nói với ông bà Kiều:
"Bố mẹ, sắp Tết rồi, con xin phép đưa An An về nhà ạ. Hết đợt trực này, con lại đưa An An về thăm bố mẹ."
Nói rồi, Tạ Ngạn Chu đứng lên định đi.
Nghe Tạ Ngạn Chu nói vậy, An An đang vui vẻ bỗng chốc tiu nghỉu.
Thằng bé chạy đến bên Kiều Cẩm Nghệ, níu chặt vạt áo cô.
"Mẹ ơi, con không muốn về, con muốn ăn Tết với mẹ!"
Kiều Cẩm Nghệ gỡ tay con ra, dịu giọng:
"An An, về với ba đi con, bà nội đang đợi con về ăn Tết đấy, nghe lời nhé."
An An mắt ngấn lệ, ngước lên nhìn Kiều Cẩm Nghệ, nghẹn ngào:
"Mẹ ơi, hay mẹ về ăn Tết với con đi?"
Kiều Cẩm Nghệ lắc đầu, gỡ tay con ra.
"An An, ngoan, về với ba đi."
Hai chữ "nghe lời" khiến An An rơm rớm nước mắt.
"Mẹ..."
Tạ Ngạn Chu tiến lên kéo An An khỏi Kiều Cẩm Nghệ, trầm giọng:
"An An, về nhà với ba."
Tạ Ngạn Chu dắt An An đi, thằng bé quyến luyến nhìn mẹ, hỏi câu cuối:
"Mẹ ơi, mẹ thật sự không cần con nữa ạ?"
Kiều Cẩm Nghệ không trả lời, chỉ khẽ nói:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Về nhà ngoan ngoãn học hành, nghe lời ba nhé."
Nghe vậy, mắt An An vụt tắt, cả người như con rối vô hồn, mặc cho Tạ Ngạn Chu dắt đi.
Ông bà Kiều thấy vậy thì đến bên An An, dỗ dành:
"An An, hết năm học lại về với ba nhé, ông bà làm đồ ngon cho cháu."
An An ngơ ngác gật đầu, mắt vẫn dán chặt vào Kiều Cẩm Nghệ.
Tạ Ngạn Chu dắt An An, trước khi bước ra khỏi cửa còn ngoái đầu nhìn Kiều Cẩm Nghệ.
"Cẩm Nghệ, chúng tôi đi đây."
Kiều Cẩm Nghệ gật đầu rồi bế Tiểu Hoa cùng ông bà ra tiễn hai bố con.
Trước khi xe nổ máy, An An hạ cửa kính xuống nhìn Kiều Cẩm Nghệ, nhưng không nói gì.
"Bố mẹ về đi ạ, không cần tiễn nữa đâu." Tạ Ngạn Chu nói.
"Trời lạnh, đường trơn, lái xe cẩn thận nhé."
"Vâng ạ."
Nói rồi, Tạ Ngạn Chu kéo cửa kính lên, nổ máy xe, đưa An An rời khỏi làng Lan Hoa.
Mấy người đứng nhìn đến khi bóng xe khuất hẳn mới vào nhà.
Vào đến nhà, mẹ Kiều thở dài thườn thượt.
Bố Kiều liền nói:
"Thôi đi bà, than thở gì. Tết này nhà mình coi như có chút hơi người, chứ có phải hai ông bà đâu."
Nghe bố nói, Kiều Cẩm Nghệ thấy lòng se lại.
Cô lấy chồng xa, năm nào về Tết cũng chỉ được vài ngày là An An đã đòi về.
Nghĩ đến ánh mắt lưu luyến của bố mẹ mỗi khi tiễn cô đi, mắt Kiều Cẩm Nghệ đỏ hoe.
Một lúc sau.
Kiều Cẩm Nghệ nén nỗi buồn xuống, cười nói:
"Bố mẹ, mai mình đi sắm Tết đi ạ, năm nay mình ăn Tết cho thật rôm rả."
Mẹ Kiều cũng tươi tỉnh hẳn lên:
"Ừ!"
Hôm sau.
Sáng sớm, Kiều Cẩm Nghệ dẫn Tiểu Hoa ra bến xe, bắt xe khách đi huyện.
Còn cả tuần nữa mới đến Tết, nhưng đường phố đã ngập tràn không khí Tết.
Kiều Cẩm Nghệ và Tiểu Hoa vừa chọn xong câu đối thì quay người đã thấy Hứa Minh Triết đứng gần đó.
Tiểu Hoa reo lên: "Chú Hứa!"
Hứa Minh Triết nghe tiếng liền nhìn sang.
"Cẩm Nghệ, hai mẹ con đi sắm Tết à?"
Nói rồi, Hứa Minh Triết đến gần xoa đầu Tiểu Hoa.
Chiếc mũ hổ mẹ Kiều đan cho bé.
Kiều Cẩm Nghệ cười đáp:
"Vâng, đi sớm cho đỡ đông."
Rồi cô nhìn hai tay không của Hứa Minh Triết, hỏi:
"Anh mới đến ạ?"
Hứa Minh Triết ngượng ngùng:
"Không, tôi đến lâu rồi, mà chẳng biết mua gì. Có một mình, Tết nhất qua loa thôi."
Kiều Cẩm Nghệ nghe vậy liền nói: "Hay là anh đến nhà em ăn Tết nhé, đông người cho vui."
Hứa Minh Triết giật mình, ngập ngừng: "Có phiền gia đình không?"
"Không đâu, bố mẹ em cũng quý anh lắm. Vừa hay về nhà em, mình còn bàn bạc được mẫu thêu."
Hứa Minh Triết còn hơi ngại, nhưng Kiều Cẩm Nghệ cứ mời tới mời lui, cuối cùng anh cũng gật đầu.
"Được, vậy tôi mua chút quà biếu hai bác."
Nói rồi, Hứa Minh Triết cùng Kiều Cẩm Nghệ đi sắm Tết.
Ba người đi cả ngày, mua đủ đồ dùng cho ngày Tết.
Ăn tối xong, Hứa Minh Triết lái xe đưa Kiều Cẩm Nghệ và Tiểu Hoa về.
Anh mang đồ vào nhà rồi định cáo từ.
Bố Kiều liền giữ anh lại:
"Minh Triết, ở lại đây luôn đi, đến Tết thì ăn Tết cùng. Đi đi về về làm gì cho mệt."
Hứa Minh Triết cười: "Bác ơi, ở xưởng còn chút việc, cháu phải về giải quyết. Đến Tết cháu sẽ qua."
Nói rồi, Hứa Minh Triết lái xe đi.
Sắm Tết xong, chỉ còn chờ đến giao thừa.
Ngày nào Kiều Cẩm Nghệ cũng cùng Tiểu Hoa thêu thùa.
Tay cô tuy vẫn run, nhưng luyện tập nhiều nên cũng đỡ ảnh hưởng.
Tập trung vào từng đường kim mũi chỉ, cô dần kiểm soát được cơn run, những sản phẩm thêu ra cũng ngày càng tinh xảo.