“Đình Hương, chị về thăm em rồi đây.”
Kể từ khi nghe tin cả nước sẽ tiến hành phong trào gỡ bỏ mũ “địa chủ”, Tạ Đình Ngọc lập tức quay về từ nhà cha mẹ nuôi.
Ba năm trước, cô theo cha mẹ nuôi sang tỉnh bên cạnh và chưa từng quay lại. Lần nữa bước vào sân nhà nơi đã sống suốt bảy năm, mắt cô đã nhòe lệ.
Cô và Đình Hương là hai chị em ruột. Năm tám tuổi, mẹ cô dẫn theo cô và em gái mới đầy tháng, ngất xỉu ngay trước cửa nhà bà Miêu Tú Lan. Sau đó, mẹ cô không cứu được, bà Miêu Tú Lan đã cưu mang cả hai chị em, và họ thực sự đã có mấy tháng sống cuộc sống sung túc.
Bà cụ Miêu đối xử với hai chị em như cháu ruột. Khi đó trong nhà còn có một chị cả là Cố Vân Xuyên, và anh trai Cố Thanh Xuyên. Anh cả, chị cả đối xử với hai chị em được nhận nuôi tốt không sao kể xiết.
Nhưng ngày lành chẳng được bao lâu thì nhà bị tịch thu. Năm đó, chị cả vì không muốn để các em bị đói đã chấp nhận gả cho một kẻ vô lại. Còn cô, sống ở nhà họ Cố suốt bảy năm, cuối cùng không chịu nổi những ngày tháng thiếu ăn thiếu mặc, liền nghe lời Cung Lệ Bình xúi giục, rời khỏi nhà này, sang làm con nuôi nhà họ Tạ.
“Chị Đình Ngọc.” Tiểu Đình Hương vội chạy tới. Ba năm trước, sau khi chị gái đổi họ và được nhà họ Tạ nhận nuôi thì đã rời đi. Trước kia cô rất nhớ chị, nhưng mãi mà chị không quay lại. Về sau khi chị Tiểu Từ dọn đến, cô phát hiện mình chẳng còn mấy khi nhớ đến chị Đình Ngọc nữa.
“Đình Hương, em cao hơn, tròn trịa hơn rồi.” Đình Ngọc đặt chiếc rương gỗ trong tay xuống, ngồi xổm xuống ngắm kỹ em gái ruột. Lúc cô rời đi, Tiểu Đình Hương vẫn còn gầy nhom như củ cải khô, vừa đen vừa nhỏ. Giờ ba năm không gặp, trông đã trắng trẻo hơn hẳn.
“Chị Tiểu Từ dọn đến rồi, ngày nào cũng nấu đồ ngon cho em ăn, dĩ nhiên là em béo lên rồi.” Tiểu Đình Hương mới mười tuổi, tâm trí có lẽ vẫn còn ở độ tuổi sáu, bảy, không nhận ra vì sao sắc mặt chị Đình Ngọc lại đột nhiên khó coi khi nghe nhắc đến chị Tiểu Từ.
Tạ Đình Ngọc vừa mới về, vẫn chưa nghe ngóng được những chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Tần Thành dạo gần đây. Dù sao thì cô ta cũng chẳng ưa gì Khương Từ, từ nhỏ đến lớn luôn bám lấy anh trai cô.
“Bà đâu rồi?” Tạ Đình Ngọc mở chiếc rương gỗ, bên trong là quần áo và đồ dùng cá nhân của cô. Cô lấy ra một túi nhỏ kẹo trái cây đưa cho Đình Hương, rồi lấy thêm một lọ thuốc nhỏ mắt. “Chị mua thuốc nhỏ mắt cho bà, là loại do bệnh viện quân đội tự pha chế, rất khó mua đấy.”
Tiểu Đình Hương cầm kẹo trong tay nhưng không ăn: “Chị ơi, em đang thay răng, không ăn kẹo nữa đâu.” Cô bé thay răng hơi muộn, chị Tiểu Từ nói tốt nhất là nên hạn chế ăn đồ ngọt.
“Ồ, vậy để chị mang thuốc nhỏ mắt cho bà nhé.” Năm cô rời đi, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ngay cả tiền mua thuốc nhỏ mắt cho bà cũng không có.
Tiểu Đình Hương vội kéo tay cô lại: “Không cần đâu chị, chị Tiểu Từ đã mua thuốc nhỏ mắt cho bà rồi, mắt bà đã khỏi hẳn rồi đó.”
Lại là Khương Từ? Trong lòng Đình Ngọc bực bội, liền ném lọ thuốc nhỏ mắt trở lại vào rương: “Vậy chị lên xem bà một chút.”
“Bà ơi, cháu gái về thăm bà rồi đây!” Tạ Đình Ngọc vừa vào phòng đã quỳ xuống bên giường, gục đầu lên đầu gối bà lão mà khóc rưng rức.
“Thôi đừng khóc nữa, bà còn chưa c.h.ế.t đâu, khóc cái gì mà khóc, làm bà phiền lòng. Có phải nghe nói nhà mình sắp được gỡ mũ địa chủ nên mới chạy về đây không? Bố mẹ nuôi bên đó nói sao?” Miêu Tú Lan nhìn cô cháu gái được nhặt về, nay kéo hành lý trở về, liền biết cô ta lần này quay lại là không định đi nữa rồi.
Hồi đó sống không nổi, mười lăm tuổi đầu cũng biết phải tính cho tương lai, không muốn như chị gái vội vã gả cho một kẻ khốn nạn, nên tự mình tìm đường nương nhờ người giàu, nhận cha mẹ nuôi. Bây giờ nghe nói mũ địa chủ sắp được gỡ bỏ, thì lập tức quay về trong đêm.
E rằng ba năm qua ở nhà cha mẹ nuôi cũng chẳng sung sướng gì.
Tạ Đình Ngọc khóc rất thảm thiết: “Cha mẹ nuôi của con bắt con phải lấy chồng, đối phương còn là người đã qua một đời vợ, con không muốn lấy. Bà ơi, con muốn về nhà sống.”
Biết trước nhà họ Cố còn có ngày lật lại được thế cờ, thì cô đã chờ thêm vài năm nữa. Giờ bỏ đi ba năm, e là đã khiến bà cụ mất cảm tình, chắc bà sẽ không dễ dàng chấp nhận cô như trước nữa.
“Nhà họ Tạ nhận nuôi con, thực chất là coi con như người làm, sai bảo đủ chuyện. Giờ con mười tám tuổi, có thể gả đi rồi, thì lại muốn đem con ra đổi lấy sính lễ. Bà ơi, ba năm nay con sống cũng chẳng khác gì không phải người nữa.”
Tạ Đình Ngọc vừa khóc vừa nói: “Con đã báo lên Hội Phụ nữ địa phương, nói họ muốn bán con nuôi. Cuối cùng con mới cắt đứt được quan hệ với họ, giờ thì bị đuổi ra ngoài rồi. Bà ơi, cho con về nhà đi, con không còn chỗ nào để đi nữa.”
Lần này cô về, là đã xác định tâm lý một đi không trở lại. Cô nói toàn là sự thật, cũng chẳng sợ bà cụ đi điều tra. Dù sao thì cái nhà này, cô nhất định phải quay về.
Miêu Tú Lan dựa vào ánh đèn, cẩn thận quan sát Tạ Đình Ngọc – đứa cháu gái ba năm không gặp, giờ đang khóc lóc thê thảm – nhưng cũng không lập tức đồng ý: “Cứ ở tạm đã, chờ anh con về rồi cùng bàn bạc.”
“Vâng ạ.” Tạ Đình Ngọc ngoan ngoãn gật đầu: “Bà ơi, vậy tối nay con ngủ ở đâu ạ?”
Miêu Tú Lan nhìn cô kỳ lạ: “Nhà chỉ có hai phòng ngủ, còn ngủ ở đâu được nữa? Ba bà cháu chúng ta chen nhau một giường, Đình Hương giờ cũng mười tuổi rồi, chẳng lẽ con còn muốn để con bé ngủ chung với thằng Xuyên? Nam nữ bảy tuổi đã phải phân giường, hồi nhỏ bà không dạy con à?”
“Không phải, con chỉ tiện miệng hỏi thôi, dù sao cũng ba năm rồi con chưa về.” Tạ Đình Ngọc đỏ mặt.
Bà cụ không chịu được thức khuya, mới hơn tám giờ đã buồn ngủ: “Đình Hương, dẫn chị con xuống bếp làm chút cơm tối ăn, tranh thủ rồi còn ngủ.”
Trong bếp có bánh bao, bánh cuốn hấp, mấy chục cái bánh chẻo sống do Khương Từ mang sang, còn có một nồi lớn cá tạp kho. Mở nắp ra, nước súp bên trong đã đông lại thành lớp đông đá.
Tạ Đình Ngọc nói với em gái: “Lại bếp nhóm lửa cho chị, chị luộc bánh chẻo, em có ăn không?”
Tiểu Đình Hương mở miệng định nói: “Chị Tiểu Từ nói bánh chẻo đó để sáng mai cho anh ăn, anh thích ăn bánh chẻo chị ấy gói nhất.”
Tạ Đình Ngọc khựng lại, sao giờ trong nhà đâu đâu cũng thấy bóng dáng của Khương Từ? Tiểu Đình Hương mở miệng ra là “chị Tiểu Từ”, trong khi cô mới là chị ruột của con bé.
Nước sôi, Tạ Đình Ngọc vẫn luộc hai mươi cái bánh chẻo. Ăn no xong, cô kéo chậu gỗ ra đun một chậu nước nóng để lau người, thay quần áo sạch sẽ, rồi thoải mái ngâm chân.
Lúc vội vã trở về, cô chỉ mua được vé đứng, đứng hơn mười tiếng đồng hồ đến nỗi chân sưng tấy cả lên. Phải đến khi được ăn no, ngồi trong căn bếp quen thuộc, ngâm chân vào nước nóng, cô mới cảm thấy như mình sống lại.
Về nhà thật tốt, không ai đánh mắng cô, cũng không ai đem cô ra đổi lấy sính lễ. Nước trong thùng bắt đầu nguội, Tạ Đình Ngọc mở mắt ra: “Đình Hương, múc thêm ít nước nóng cho chị.”
“Dạ.” Tiểu Đình Hương múc hai gáo nước nóng từ vò treo, Tạ Đình Ngọc mới bảo dừng. “À đúng rồi, Đình Hương, muộn thế này rồi sao anh vẫn chưa về?”
“Anh đi bên Hắc Thủy Hà kiếm tiền rồi ạ.” Tiểu Đình Hương cũng không rõ anh làm gì: “Đi buổi tối, sáng mới về đó chị.”
Hắc Thủy Hà? Vậy chắc là ra chợ đen buôn bán rồi. Năm cô rời nhà, Cố Thanh Xuyên mới mười bảy tuổi, anh từng nói sống như vậy không bằng chết, phải ra ngoài tìm đường sống. Đã ba năm trôi qua, cậu thiếu niên non nớt năm xưa chắc giờ đã trở thành một người đàn ông chín chắn rồi nhỉ?
Chỉ sau ba năm, trong chum gạo đã đầy loại gạo mới ngon nhất, trong tủ bếp thì có cá có thịt. Giờ cái mũ “địa chủ” cũng sắp được gỡ bỏ, ngày tháng trong nhà chỉ có thể càng lúc càng khấm khá hơn…
Cố Thanh Xuyên từ nhỏ đã được con gái yêu thích vì ngoại hình đẹp, trong đám trẻ cùng trang lứa, anh luôn nổi bật nhất. Giờ cô đã quay về, mà cũng không còn là em gái của anh nữa rồi…
Tạ Đình Ngọc thẹn thùng lấy chiếc khăn mặt ướt đắp lên mặt.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Chị ơi, khăn đó là khăn lau chân mà, sao chị lại đắp lên mặt thế?” Tiểu Đình Hương vội vàng kéo khăn khỏi mặt chị, mặt chị đã đỏ ửng cả lên. “Chị bị sốt à?”