Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 69

Bác sĩ trưởng Tần gần bốn mươi tuổi, nhưng trông chỉ khoảng ba mươi mấy. Với cô, viêm phổi cấp tính không phải căn bệnh khó xử lý. Cô sắp xếp cho Tiểu Đình Hương nằm ở phòng bệnh dành cho cán bộ.

 

“Cảm ơn chị nhiều lắm, bác sĩ Tần.” Tiểu Đình Hương đang truyền dịch, cơn sốt đã hạ bớt, giờ đang ngủ yên trên giường bệnh. Trong lòng Khương Từ và Cố Thanh Xuyên đều vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của bác sĩ Tần, nếu không thì Đình Hương sao có thể nhập viện nhanh như vậy được.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Có gì mà cảm ơn chứ, bệnh viện quân đội chúng tôi cũng phải phục vụ nhân dân mà.” Tần Thiển cười sảng khoái. Lúc này cô mới có thời gian quan sát cô gái trước mặt, ngạc nhiên bởi vẻ đẹp rực rỡ đầy khí chất của cô. Quả thật rất đẹp. Mẹ cô – Lâm Uyển – nghe nói là một người dịu dàng xinh đẹp, không ngờ con gái lại mạnh mẽ, thẳng thắn như vậy.

 

“Thôi Bình Châu thật có phúc, tàn phế nửa đời người mà còn được trời cho không cả vợ lẫn con gái.”

 

Cô bé được đưa đến nhập viện hôm nay, nghe nói là em gái của con rể tương lai của Thôi Bình Châu. Một cô gái thẳng thắn như thế rất hợp ý cô, tiếc là đã có người đính hôn rồi, không thì… cô thật sự muốn giới thiệu cho thằng con kén chọn nhà mình.

 

Cô dặn dò hai người vài câu: “Đình Hương còn phải nằm viện vài hôm nữa, hai người luân phiên chăm là được, một người ở lại thôi.”

 

Cố Thanh Xuyên cả đêm qua không ngủ. Khương Từ liền nói anh về nghỉ ngơi trước: “Anh Xuyên, anh về nghỉ một chút đi, để em ở lại trông.”

 

“Không cần đâu, anh thức vài đêm cũng không sao. Em về đi, mai còn phải đi làm.” Cố Thanh Xuyên nhìn cô gái trước mặt, cô lo lắng cho người thân của anh như vậy, nhưng lại chưa từng có thời gian nghĩ đến bản thân mình. Anh lấy cô, thật sự có thể chăm sóc tốt cho cô sao?

 

Chờ Đình Hương truyền xong dịch, Cố Thanh Xuyên lại thúc giục Khương Từ về nhà. Khương Từ nghĩ một chút rồi nói: “Vậy tối em quay lại thay anh.”

 

 

Sau mười mấy ngày điều trị ở bệnh viện quân đội, Tiểu Đình Hương đã xuất viện. Bà cụ Miêu nửa tháng không gặp cháu gái, thấy con bé gầy đi một vòng, đau lòng không chịu nổi, còn cháu trai thì cũng gầy đi trông thấy vì chăm em.

 

Bà thầm nghĩ trong lòng: Trong nhà mà không có một người phụ nữ làm chủ thì đúng là không xong.

 

Buổi trưa, bà cháu hai người ngồi phơi nắng trong sân, Tiểu Đình Hương rúc vào lòng bà, im lặng không nói gì.

 

Bà Miêu vuốt mái tóc mềm xẹp của cô bé, hỏi: “Con bé này, ốm một trận làm anh với chị con gầy rộc cả đi, sau này không được ốm nữa nghe chưa.” Bà nói “chị” ở đây dĩ nhiên là chỉ Khương Từ.

 

Nửa tháng qua, tuy Tạ Đình Ngọc cũng có đến chăm sóc, nhưng khi ở lại trực ban đêm thì chỉ lo ngủ say, nửa đêm Tiểu Đình Hương khát nước, gọi mãi cũng không dậy nổi.

 

Chị Tiểu Từ thì khác, chỉ cần cô bé xoay người là chị đã tỉnh dậy hỏi có khát không, có muốn đi vệ sinh không.

 

Cô bé nhớ lại đêm đầu tiên chị ruột quay về từng nói sẽ làm “chị dâu” của mình, lại không cho cô bé nói ra chuyện đó, khiến cô thấy sợ hãi.

 

Bà cụ đang ngồi tận hưởng ánh nắng ấm áp, chợt thấy cô cháu gái run rẩy trong lòng, vội hỏi: “Lạnh à con? Mau vào mặc thêm áo đi, chị Tiểu Từ không phải đã dùng áo khoác của mình sửa lại cho con hai cái áo nhỏ rồi sao? Lấy ra mà mặc.”

 

Năm nay phiếu vải rất khan hiếm, nghĩ đến việc chị Tiểu Từ dùng áo mới của mình để may lại cho cô, Tiểu Đình Hương lặng lẽ rơi nước mắt. Cô không lạnh, cô sợ.

 

Cô nhào vào lòng bà nội: “Bà ơi, con không muốn chị Đình Ngọc làm chị dâu của con, con muốn chị Tiểu Từ làm chị dâu.”

 

Sao tự nhiên con bé lại nói như vậy? Bà cụ hoảng hốt ngồi bật dậy: “Con nói gì cơ?”

 

Tạ Đình Ngọc muốn làm chị dâu của Tiểu Đình Hương? Cô ta đã nói gì với con bé? Bảo sao gần nửa tháng nay thằng bé Xuyên không chịu về nhà, ngoài việc ban ngày ghé qua xem một chút, còn lại đều sang nhà Khương Đại Sinh nghỉ ngơi.

 

Bà cụ chợt hiểu ra. Đúng vậy, cháu trai lớn còn biết giữ khoảng cách, là bà hồ đồ, không nghĩ sâu đến chuyện này.

 

“Chị con đã nói gì với con, mau nói cho bà biết, không thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó!”

 

Bà nội hỏi dồn dập, Tiểu Đình Hương không dám giấu: “Là chị Đình Ngọc nói… nói là muốn làm chị dâu của con, như vậy thì tụi con có thể mãi mãi ở lại trong nhà. Con đã nói là con chỉ muốn chị Tiểu Từ làm chị dâu thôi, nhưng chị Đình Ngọc rất giận, còn bảo con không biết điều.”

 

Bà Miêu nghe mà tim run lên. Tốt lắm, mắt bà mờ rồi lại nuôi thêm một đứa sói mắt trắng. Thấy nhà sắp được tháo bỏ mũ “địa chủ”, bà cứ tưởng con bé đó quay về là vì nhớ đến của hồi môn bà đã giấu đi.

 

Bà từng nghĩ, nếu một ngày những thứ ấy được mang ra lại ánh sáng, thì mấy đứa cháu gái, bà nhất định sẽ bù đắp cho mỗi đứa một phần làm của hồi môn.

 

Nhưng, không ngờ Tạ Đình Ngọc lại tham vọng như vậy, nhắm cả vào Cố Thanh Xuyên. Bà cụ vừa nghĩ vừa rùng mình. Tạ Đình Ngọc từ nhỏ đã có tính toán, muốn làm cháu dâu của bà? Ai biết được có phải cô ta đang nhắm đến số hồi môn bà giấu đi không?

 

Lòng người đúng là suốt đời này bà cũng không nhìn cho thấu.

 

Từ khi Khương Từ dọn đến, hai ba tháng nay sức khỏe bà cụ đã khá hơn nhiều. Bà bước vào phòng, lục lọi tủ hòm, lôi ra một bộ quần áo đẹp nhất: “Tiểu Đình Hương, đi lấy chậu nước rửa mặt cho bà.”

 

Nhà họ Cố không còn gì quý giá sao? Có chứ, ít nhất thì tiền cưới vợ cho cháu trai, bà vẫn còn lo được.

 

Trong phòng của bà cụ Miêu, chỉ còn lại chiếc giường tám tiên mà bà mang theo khi xuất giá từ nhà mẹ đẻ là chưa bị tháo đi. Nhà giàu xưa để vượt qua năm đói, đều tìm cách cất giấu của cải, mẹ bà cụ là người rất tinh thông chuyện này.

 

Bà từng được mẹ dặn, lúc làm chiếc giường cưới này, bốn trụ giường đều rỗng ruột, bên trong đã để sẵn đồ cho bà.

 

Giờ bà muốn cưới vợ cho cháu trai, không lấy ra lúc này thì còn đợi khi nào nữa.

 

Bà cụ xách d.a.o chẻ củi từ phòng chứa củi ra, không chút do dự bổ thẳng vào trụ giường.

 

 

Bà Miêu đã mấy năm không ra khỏi nhà, nhưng vị trí đại viện quân đội bà vẫn nhớ rõ. Bảo vệ gọi điện báo danh tính người đến thăm, Lâm Uyển vừa nghe xong liền vội ra đón.

 

“Dì Miêu, trông dì khỏe hơn trước nhiều rồi đấy.” Bà cụ đích thân đến nhà, Lâm Uyển hơi thấp thỏm, mơ hồ đoán được mục đích bà đến lần này. Thôi Bình Châu cũng ngồi bên cạnh.

 

Miêu Tú Lan mở bọc đồ mang theo, trải ra trên bàn trà phòng khách. Mắt Thôi Bình Châu khẽ nheo lại: hai mươi bốn viên trân châu to bằng trái nhãn, một đôi vòng ngọc phỉ thúy toàn sắc, một bức thư họa được bảo quản hoàn hảo – là bút tích thật của một danh gia thời Đường. Quý giá nhất là chiếc hộp gấm nạm vàng nhỏ chỉ ba tấc, bên ngoài còn có khóa, chỉ riêng hoa văn tinh xảo trên hộp đã đủ biết đây là vật từ trước thời Đường.

 

Một chiếc hộp đã quý như vậy, thứ bên trong e rằng càng không thể xem thường.

Bình Luận (0)
Comment