Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 71

Chuyện này Khương Đại Sinh cũng không giúp được, anh vào nhà lấy ra một xấp tiền mặt: “Tiền mấy tháng nay bán hàng rừng, mấy con vịt trời gà rừng đó bán chạy lắm. Giờ sắp Tết rồi, nhà ai mà chẳng muốn ăn thịt, muối đồ để dành. Sáu đồng một con, không mặc cả, bán hơn hai trăm con, đến hôm qua vừa đúng một ngàn năm trăm đồng. Anh mang sang đưa cho Tiểu Từ.”

 

Số còn lại hơn trăm con thì không nỡ bán, phải để dành đẻ trứng để mở rộng nuôi năm sau.

 

“Ừ.” Cố Thanh Xuyên nhận tiền, giờ chắc Tiểu Từ cũng tan ca rồi. “Lâu lắm rồi tôi chưa được ngủ một giấc ngon. Tối nay tôi không ra chợ nữa, cậu nhớ để cửa, tôi phải ngủ cho đã một giấc.”

 

“Được thôi.”

 

Tạ Đình Ngọc lang thang khắp ngõ ngách ở Tần Thành suốt một ngày, quả nhiên cô vẫn thích thành phố lớn như thế này – núi sông bao quanh, nhân tài tụ hội, lại gần kinh thành. Năm đó cô cùng mẹ quỳ giữa trời tuyết, cô chịu không nổi rét mướt đói khát, muốn xin mẹ sang nhà bên cạnh trú tạm gió tuyết.

 

Mẹ cô nói: “Con ngốc, nhà giàu nhất Tần Thành chính là nhà mình đang quỳ trước đó. Chỉ cần quỳ mềm được trái tim bà cụ, sau này con với em con chính là tiểu thư nhà giàu, ăn ngon mặc đẹp không lo. Mẹ có c.h.ế.t rét ở đây cũng phải giành cho hai chị em con một tương lai.”

 

Giờ cô đã hiểu tấm lòng của mẹ năm đó. Cô cũng phải dùng chân thành một lần nữa để làm bà cụ cảm động. Nếu có thể gả cho Cố Thanh Xuyên… thì càng tốt. Anh Xuyên tài giỏi như vậy, trong số những chàng trai cô từng gặp, không ai sánh bằng Cố Thanh Xuyên về cả tài lẫn sắc.

 

Tạ Đình Ngọc trong lòng đầy hân hoan. Hôm nay em gái xuất viện rồi, chắc chắn Cố Thanh Xuyên sẽ về nhà thôi.

 

“Bà ơi, bà đang làm gì vậy ạ?” Tạ Đình Ngọc nhìn thấy bà cụ vui vẻ đang gom hết chăn gối quần áo trong phòng của Cố Thanh Xuyên chất đống lên bàn giữa phòng chính, không hiểu bà định làm gì.

 

“Dọn phòng cho con đó.” Hôm nay tâm trạng của bà Miêu thật sự rất tốt. Lão Khương lúc đầu còn không đồng ý, nhưng sau khi bà nói ra chuyện kia, ông ta hút hết một điếu thuốc lào rồi mới im lặng gật đầu đồng ý.

 

Bà cụ chấp nhận cô rồi sao? Tạ Đình Ngọc trong lòng mừng rỡ không thôi, ngượng ngùng nói: “Vậy… anh trai con sẽ ngủ ở đâu ạ?”

 

Trong nhà tổng cộng chỉ có hai phòng.

 

“Anh con và Tiểu Từ đã định ngày cưới rồi, ngày mười hai tháng Giêng sang năm. Con đã về nhà thì cũng không định đi nữa, trước khi con xuất giá bà cũng không thể đuổi con đi được. Nhà mình không đủ phòng, bà đã bàn với thông gia rồi, để anh con dọn sang ở tạm bên sân nhà Tiểu Từ.”

 

Bà cụ tuyệt đối sẽ không để con bé này – ngoài mặt thì yếu đuối nhưng bên trong đầy toan tính – có chút cơ hội nào để nảy sinh ý đồ trước khi cháu trai lớn thành hôn.

 

Bao nhiêu toan tính trong lòng Tạ Đình Ngọc coi như đổ sông đổ bể. Cô ta cuống lên nói: “Bà ơi, tất cả là lỗi của con, con chiếm mất chỗ trong nhà, bà đừng dọn phòng của anh con nữa. Con ngủ tạm với bà cũng được mà, hồi trước chẳng phải chúng ta vẫn ngủ chung đó sao?”

 

Bà cụ lập tức bác bỏ: “Không được, con ngủ còn mê hơn cả heo, nhỡ Tiểu Đình Hương lại bị lạnh rồi sinh bệnh thì sao? Sao? Anh con sắp lấy vợ rồi, con không mừng cho nó à?”

 

Vui à? Vui sao nổi. Tạ Đình Ngọc thê lương nói: “Anh con là cưới vợ, đâu phải làm rể, sao lại phải dọn sang bên kia ở? Hơn nữa giờ còn chưa cưới mà, ở chung không hay, truyền ra ngoài lại bị dị nghị.”

 

“Có gì mà không hay?” Bà cụ cười lạnh trong lòng, con bé này chắc vẫn còn ảo tưởng đây mà.

 

“Bà đây nghĩ thoáng lắm. Chỉ cần thằng Xuyên cưới được vợ suôn sẻ, làm rể hay không chẳng sao cả. Những gì con nghĩ bà đều nghĩ rồi. Ngày mai bà sẽ thuê thợ đến đập bức tường ngăn giữa hai sân, thành một sân lớn, bà muốn gả cháu bà qua đó, có ai dám quản chắc?”

 

Quả thật là chẳng ai dám quản.

 

Tạ Đình Ngọc chẳng khác nào bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào tim. Bà cụ hành động quá nhanh, chỉ trong một ngày đã định xong ngày cưới. Tính ra chưa đầy hai tháng nữa là Cố Thanh Xuyên sẽ cưới Khương Từ.

 

Vậy còn cô thì sao?

 

Cố Thanh Xuyên vừa đến cửa đã nghe trong nhà ồn ào, liền ba bước thành hai chạy vội vào: “Bà ơi, có chuyện gì vậy ạ?”

 

Chăn gối, quần áo, đồ linh tinh của anh đều bị gói lại thành hai bọc to. Anh làm gì nên tội trời đất gì sao, bà nội định đuổi anh ra khỏi nhà à?

 

Không thể nào!

 

Bà cụ trừng mắt nhìn đứa cháu trai, tức đến mức trợn cả mắt. Thằng ngốc này chắc còn chưa biết có người đang nhắm đến nó đâu nhỉ?

 

“Dọn đồ con sang ở bên viện nhà bên cạnh, tối nay bắt đầu ngủ ở đó.” Bà cụ nói mà tâm trạng vô cùng vui vẻ.

 

“Ngủ ở đâu cơ ạ?” Cố Thanh Xuyên sắp xỉu đến nơi. Bên trái là Khương Từ, bên phải là nhà Đổng Hoa, anh thấy ở đâu cũng không ổn. Rốt cuộc là bà định bắt anh ở đâu?

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Tất nhiên là ở chỗ Tiểu Từ rồi, chẳng lẽ con còn muốn dọn sang ở với cái nhà Đổng Hoa đã hại c.h.ế.t cha con à?”

 

Bà Miêu thật sự thấy thằng cháu này quá đần: “Hôm nay bà vừa đến nói chuyện với Lâm Uyển và Khương Đại Hữu, đã định ngày cưới của con với Tiểu Từ là ngày mười hai tháng Giêng. Lo mà chờ cưới đi.”

 

Cố Thanh Xuyên như bị sét đánh trúng, đầu óc hoàn toàn đơ ra: “Định thì định, nhưng sao con phải dọn sang đó luôn… Không đúng, sao lại định nhanh vậy? Tiểu Từ có biết chưa? Chưa cưới mà đã ở chung nhà, thế không hay đâu ạ.”

 

“Cũng đâu bắt các con ngủ chung giường, nhà Tiểu Từ có hai phòng mà.” Bà cụ vừa nói vừa giận dữ vung tay đánh: “Mau khiêng chăn gối qua đó cho bà, nếu Tiểu Từ không cho con ở, thì khỏi về đây luôn đi!”

 

Cố Thanh Xuyên: “……” Anh thật đáng thương, bị đuổi khỏi nhà rồi.

 

Cố Thanh Xuyên xách hai bọc lớn, đứng ngơ ngác trước cửa nhà, nhìn quanh trái phải, đang định tính xem có nên qua nhà Khương Đại Sinh ngủ nhờ không.

 

Bà cụ Miêu đứng ở cửa dặn dò: “Mau qua trước cửa sân bên cạnh đợi Tiểu Từ, ổn định xong thì tranh thủ qua đại viện bộ đội một chuyến, chú Thôi của con tìm, nói có việc quan trọng cần giao.”

Bình Luận (0)
Comment