Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 77

Chương 24: Đừng hoảng

 

“Đền nổi hay không thì chị cũng phải mở ra xem đã chứ?” Khương Từ giật lấy bọc mà cô ta vừa nhặt lên, nặng trĩu trong tay: “Nào, chị mở ra trước mặt mọi người xem thử đi, nếu hỏng tôi sẽ đền.”

 

Cô nhận ra người này – Liễu Thúy Liên của xưởng chế biến đậu phụ, là nhân tình của Lưu Thế Vinh, chính là người mà ở trạm tiếp theo sẽ gặp Cố Thanh Xuyên, rồi ở trước mặt Hình Lão Tam nói ra chuyện anh là con rể của Thôi Bình Châu, khiến nhiệm vụ lần này thất bại.

 

Tôn Phi Phi bất bình thay cho Khương Từ, rõ ràng là người phụ nữ này va phải người ta còn không xin lỗi, giờ còn định giở trò ăn vạ. Vừa mới ra cửa đã gặp loại người thế này, thật xui xẻo: “Đúng đấy, chị mở ra xem nào, xem là cái gì mà tụi tôi không đền nổi.”

 

Liễu Thúy Liên không dám mở bọc ra giữa đám đông, viện cớ tàu sắp chạy, vội chen lên phía trước để lên tàu trước: “Thôi bỏ đi, nể tình hai cô còn nhỏ tuổi, tôi không chấp.”

 

Ngay cả nhân viên soát vé cũng chỉ biết lắc đầu bất lực, mỗi ngày có bao nhiêu hành khách đi đi lại lại, người không có ý thức thế này anh ta thấy nhiều rồi: “Hai cô gái mau lên tàu đi.”

 

Sau khi lên tàu, Khương Từ cứ đi theo sau Liễu Thúy Liên. Cô biết ở trạm tiếp theo, Cố Thanh Xuyên sẽ gặp người phụ nữ này, nếu trùng hợp mà ở cùng toa thì rắc rối to. Cô phải giúp Cố Thanh Xuyên, nhất định phải tìm cách đuổi người phụ nữ này sang toa khác.

 

Nếu muốn cô ta không gây rối, chỉ cần lôi cái bọc ra giữa toa rồi mở toang, chắc chắn cảnh sát tàu sẽ lập tức áp giải cô ta xuống đồn, nhưng như thế sẽ đánh rắn động cỏ. Hành khách sẽ xôn xao bàn tán, mà tới trạm sau kiểu gì an ninh cũng bị siết chặt, đến lúc đó Hình Lão Tam sẽ cảnh giác hơn, Khương Từ sợ làm hỏng chuyện lớn của ba Thôi.

 

Đúng lúc ấy, thật khéo, chỗ ngồi của cô và Tôn Phi Phi lại nằm ngay đối diện Liễu Thúy Liên.

 

Khương Từ dừng bước, thấy Liễu Thúy Liên đã ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, tay vẫn ôm chặt bọc hành lý, không chịu để lên giá đỡ. Người bên cạnh bắt chuyện, cô ta cũng không thèm đáp lại.

 

Cô quay sang nói với Tôn Phi Phi: “Đợi lát nữa có nhân viên tàu đi qua, mình hỏi thử có thể mua bổ sung vé giường nằm không, ngồi đây nghỉ chút đã.”

 

“Cậu nghĩ chu đáo thật đấy.” Tôn Phi Phi vừa nghe đến việc phải ngồi tàu hơn ba bốn chục tiếng, lưng eo đã thấy mỏi nhừ.

 

Khương Từ xách cái va-li to tướng của Tôn Phi Phi, nhìn là biết rất nặng, hai thanh niên ngồi ở dãy ghế đối diện lập tức đứng dậy: “Cô gái, cần tụi tôi giúp không?”

 

Hai người trông tầm hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, cao ráo tuấn tú, đứng dậy là thấy rõ chiều cao không dưới mét tám hai. Tôn Phi Phi đỏ ửng cả vành tai, giọng cũng nhỏ lại, không còn oang oang như thường ngày: “V-vâng… cảm ơn nhé…”

 

Hai chàng trai trẻ đang chuẩn bị giúp họ cất hành lý, Khương Từ nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”

 

Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng nhấc cái vali to đùng của Tôn Phi Phi lên giá hành lý, sau đó lại thản nhiên đặt luôn túi xách của mình lên.

 

Tôn Phi Phi thở dài trong lòng: “Bạn mình… khỏe lắm.” Có một người bạn tay khỏe như thế, đôi khi cũng hơi phiền toái.

 

Hai chàng trai rất thân thiện, mỉm cười đáp lại: “Cô gái này khỏe thật.” Rồi ngồi lại vào chỗ.

 

Tôn Phi Phi ghé sát tai Khương Từ thì thầm: “Tiểu Từ, hai người đó đẹp trai ghê, khí chất còn hơn đám thanh niên ở nhà máy mình ấy. Nếu lúc nãy cậu chịu giả vờ yếu đuối một chút, chắc mình đã hỏi được họ là người ở đâu rồi. Không biết họ có phải người Tần Thành không nữa?”

 

Khương Từ không nhìn sang bên kia, thản nhiên đáp: hỏi rồi người ta cũng chưa chắc nói thật. Hai người đẹp trai đó cô đã gặp rồi — hôm nọ ở ngoài phòng làm việc của ba Thôi. Hai người này giả làm dân thường để lên tàu, ừm... chắc là làm bình phong cho Cố Thanh Xuyên?

 

Còn về đẹp trai… giờ cô miễn dịch rồi. Đẹp cỡ nào đi nữa cũng không bằng Thanh Xuyên của cô.

 

Liễu Thúy Liên nhìn thấy Khương Từ và bạn đồng hành ngồi ngay đối diện mình thì căng thẳng ôm chặt gói hành lý: “Ghế trống nhiều như vậy, sao cứ phải ngồi chỗ tôi chứ.” Bây giờ cô ta thấy ai cũng có vẻ khả nghi, tàu phải đi hai ngày một đêm, chỉ cần chợp mắt là không chừng đồ trong tay đã bị người ta khoắng mất. Cô ta quyết định sẽ không ngủ một phút nào.

 

Khương Từ cố tình đưa tay chạm vào gói hành lý cô ta ôm chặt: “Bên trong có gì quý thế? Mau mở ra xem thử có bị hỏng không đi, tôi không tin nhà tôi không đền nổi đâu.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Liễu Thúy Liên trong lòng khinh bỉ — nhà cô cho dù giàu đến mấy cũng không đủ tiền đền, gói này mà có rơi mất nửa cục vàng thôi thì bán cả biệt thự nhà cô cũng chưa chắc đủ. Cô ta xẵng giọng: “Thôi đi, tôi rộng lượng không chấp với cô, đừng có hỏi lung tung nữa.”

 

“Vậy chắc là thứ quý giá lắm nhỉ?” Khương Từ cố ý nói lớn: “Ôi chao, đi hơn ba mươi tiếng cơ đấy, sau còn có thêm nhiều người lên nữa, cô nhớ giữ kỹ nha. Cô yên tâm, tôi thì không nhòm ngó đâu. Lát nữa tôi đi mua thêm vé giường nằm, một khoang có sáu người, mỗi người một giường, ôm đồ trong lòng ngủ cũng chẳng sợ bị trộm.”

 

Chưa bán được đồ, Liễu Thúy Liên ban đầu còn tiếc tiền không muốn mua vé giường nằm. Nhưng nghĩ đến toa ghế cứng đông người lộn xộn, chi bằng bỏ ra chút tiền mua vé giường nằm còn hơn. Trong lòng cô ta âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa khi nhân viên tàu đến sẽ bổ sung một vé giường nằm.

 

Đã quyết định xong, cô ta quay đầu đi, không nói chuyện với Khương Từ nữa.

 

Chẳng bao lâu, tàu bắt đầu lăn bánh, có nhân viên soát vé đến kiểm tra. Khương Từ nhân cơ hội hỏi:

 

“Đồng chí ơi, giờ còn có thể bổ sung vé giường nằm không ạ?”

 

“Để tôi kiểm tra.”

 

Nhân viên tàu ngoài việc soát vé còn có thể hỗ trợ hành khách mua thêm vé giường nằm nếu còn. Anh ta xem cuốn sổ đăng ký trong tay, nói:

 

“Toa số 11 chỉ còn trống một giường thôi, nhưng hai người các cô chỉ có thể mua thêm được một vé.”

 

“Vậy chúng tôi lấy một vé trước, nếu có thêm giường trống thì mua thêm sau.”

Bình Luận (0)
Comment