Buổi tối ăn cơm xong, Cố Thanh Xuyên rửa bát xong trở về phòng, thấy cô vợ nhỏ đang ngồi trong chăn đếm tiền, anh bật cười, ngồi xuống mép giường hỏi: “Giấy phép kinh doanh làm xong rồi à?”
“Ừm.” Khương Từ cúi người khẽ chạm môi anh một cái: “Giờ thì tốt rồi, không cần phải lén lút bán hàng nữa. Anh Xuyên, dạo này anh bận gì vậy? Vụ án buôn lậu cổ vật vẫn chưa kết thúc sao?”
Ánh mắt Cố Thanh Xuyên lóe lên. Mấy ngày nay, Lão Triệu cuối cùng cũng không chịu nổi thẩm vấn mà khai ra chỗ chôn lô cổ vật kia, vụ án này coi như đã kết thúc. Đáng lẽ giờ anh nên toàn tâm toàn ý quay về phát triển việc kinh doanh ở chợ Hắc Thủy với Tiểu Từ, thế nhưng một câu nói của Thôi Bình Châu lại khiến anh nảy sinh suy nghĩ mới.
Thôi Bình Châu đề cử anh vào trường quân đội. Anh cũng muốn giống như Sở trưởng Thôi, có đủ năng lực để bảo vệ vợ mình, chỉ có tiền thôi thì chưa đủ.
Khương Từ đang lên kế hoạch cho tương lai: “Anh Xuyên, Hắc Thủy Hà là tâm huyết của anh, em rất có lòng tin vào nơi đó. Đợi tiệm mình làm ăn ổn định rồi, mình mua thêm mấy căn mặt tiền ở đó nữa nhé.” Tần thành phần lớn người dân đều từng mua đồ ở chợ đen Hắc Thủy, không khí buôn bán rất tốt. Đời trước, các lãnh đạo thành phố quy hoạch khu Hắc Thủy thành khu thương mại, sau này Hắc Thủy trở thành trung tâm thương mại sầm uất nhất của Tần thành.
Cố Thanh Xuyên ngập ngừng: “Ừm, nghe em hết.”
Khương Từ nhìn ra được anh có tâm sự, vội hỏi: “Anh Xuyên, có phải anh đang suy tính chuyện gì khác không? Nói với em đi mà.”
“Không có. Em muốn làm gì thì cũng là điều anh muốn làm.”
Khương Từ không chịu: “Anh Xuyên, em hy vọng anh có thể làm điều anh thật sự muốn làm. Anh nói đi mà, em chắc chắn sẽ ủng hộ anh.” Anh Xuyên là người rất có chính kiến, kiếp này mọi người đều đã đi theo những hướng khác nhau, biết đâu, anh cũng đã có mục tiêu mà anh muốn phấn đấu vì nó.
“Ba Thôi nói có thể giới thiệu anh vào trường quân đội…”
“Trường quân đội?” Vậy ra sau này sẽ trở thành sĩ quan trẻ tuổi, thì ra, Anh Xuyên cũng muốn khoác lên mình bộ quân phục ấy sao?
Cố Thanh Xuyên tưởng Khương Từ không đồng ý, vội nói: “Anh chỉ nói vậy thôi, ba anh đến giờ vẫn chưa được giải oan, dù có lập công đến đâu cũng không qua được thẩm tra lý lịch. Ngày mai anh sẽ cùng mọi người đi bán vịt.”
“Anh Xuyên, anh cứ làm việc ba Thôi giao đi, cố gắng lập nhiều công lao vào. Chợ Hắc Thủy có em và anh Đại Sinh rồi, sẽ không để công sức của anh đổ sông đổ biển đâu. Kiếm tiền là việc em thích làm.” Khương Từ mắt sáng rỡ: “Còn anh, hãy đi làm điều anh thích. Ba anh chắc chắn sẽ được giải oan, nhanh thôi, anh tin em đi.”
Cửa tiệm đầu tiên ở chợ Hắc Thủy treo biển giấy phép kinh doanh, chính thức khai trương vào ban ngày. Khương Đại Sinh rất có khiếu rao hàng, chỉ một lúc sau đã thu hút cả trăm người vây xem, chen chúc không lọt nổi người.
Khang Quế Hương chen chúc mãi mới tới được hàng đầu, nhìn hàng chồng lồng gà lồng vịt, hàng chục con gà rừng vịt rừng bên trong mà đỏ mắt ganh tị. Bà ta biết năm nay Tần thành đã cho phép cá nhân buôn bán, nhưng người khác thì đâu có bản lĩnh như Khương Từ, vừa ra tay đã tóm được nhiều gà vịt rừng thế kia.
Biết thì sao chứ, không tiền không vốn, lấy gì buôn bán. Trong lòng bà ta hậm hực không thôi, ra sức bôi xấu mong Khương Từ không bán được con nào.
“Sáu đồng một con thì đắt quá rồi, ở cửa hàng hợp tác xã chỉ có một đồng ba một cân, một con nhiều lắm cũng chỉ năm đồng thôi. Mọi người đừng mua nhà này, ra hợp tác xã mua còn hơn!”
Khương Đại Sinh từ trong lồng gà lôi ra một con gà rừng béo mập, nói:
“Chính miệng bà cũng nói cửa hàng hợp tác xã bán một đồng ba một cân, con gà rừng này của tôi nặng đến hơn bốn cân, mua một con còn được tặng thêm mười quả trứng gà rừng, bán sáu đồng mà đắt gì? Bà không mua thì thôi, đừng cản người khác.”
Thì ra hai rổ to trứng gà trứng vịt rừng đặt trước cửa tiệm là để tặng kèm! Những người đã mua trước Tết đều thèm món gà rừng nấu canh, thơm phức, mà tính ra cũng chỉ đắt hơn hợp tác xã vài hào, lại còn được tặng trứng nữa.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Cho tôi một con.” Một người đàn ông lực lưỡng rút ra sáu đồng, nói:
“Anh bạn, chọn cho tôi con nào to to nhé, con tôi ở nhà thèm món canh gà rừng nấu nấm lắm rồi.”
“Được thôi.” Khương Đại Sinh mở lồng gà chọn cho anh ta con lớn nhất, còn không quên rao thêm một câu:
“Muốn mua thì nhanh tay lên nào, hôm nay mấy con này con nào cũng không dưới bốn cân rưỡi. Anh trai này vừa chọn được con tận năm cân đấy, để người khác chọn hết mấy con to rồi thì chỉ còn con nhỏ, chẳng phải ăn ít thịt hơn sao? Mau vào chọn đi!”
Nói có lý thật. Thời buổi này, nhà có hai vợ chồng cùng làm thì lương tháng cũng được sáu bảy chục đồng, một tháng ăn thịt một hai lần cũng không tiếc, mọi người ùn ùn kéo tới chọn gà vịt rừng, sợ chậm chân sẽ không còn hàng ngon. Khương Từ đứng bên cạnh gói trứng tặng cho những người mua.
Ba mươi con gà rừng, ba mươi con vịt rừng đưa từ trên núi về, chỉ trong nửa ngày đã bán hết sạch. Còn rất nhiều người tiếc nuối vì không mua kịp, chỉ biết đứng nhìn mà thèm thuồng.
“Anh nói xem mấy con gà vịt rừng này họ lấy ở đâu ra, con nào con nấy to đùng, sao mình không lên núi bắt nhỉ?”
“Mấy ngọn núi quanh đây còn đâu ra nữa? Tiểu Từ biết đường, còn mình thì không. Tôi nghe nói, bọn họ tìm được một thung lũng, năm ngoái đã bắt đầu nuôi thả trong đó rồi. Trước Tết tôi cũng mua một con, thịt thơm ngon lắm.”
“Thôi thôi, đừng ghen tỵ nữa, mai họ bán tiếp đấy, mình tới sớm là được.”
Sáu mươi con, ba trăm sáu mươi đồng, cộng thêm buổi chiều lại lác đác bán được ít trứng gà trứng vịt rừng, Khương Đại Sinh đếm đi đếm lại mấy lần, như đang mơ: “Tiểu Khương Từ, làm hộ cá thể sướng vậy hả? Còn sướng hơn hồi trước phải lén lén lút lút bán.”
Bán liên tục mấy ngày, số lượng tiêu thụ dần ổn định, mỗi ngày bán được khoảng hơn ba mươi con gà vịt rừng. Có mấy người đầu óc linh hoạt nhìn ra được điểm lợi, ào ào kéo nhau tới Sở Công thương xin giấy phép hộ kinh doanh. Cấp trên thấy xu hướng phát triển tốt, dứt khoát quy hoạch Hắc Thủy Hà thành khu thí điểm thương mại, Khương Từ nhân cơ hội mở rộng mặt bằng cửa tiệm.
Cô xin nghỉ cưới nửa tháng, mà mới chỉ trôi qua chưa tới một tuần. Hôm ấy cửa tiệm còn chưa đóng, thím ba Thẩm Mai Mai đã đạp xe hớt hải chạy tới, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, nói:
“Tiểu Từ, mẹ cháu với Thôi Bình Châu lên Kinh thành rồi phải không?”
“Dạ đúng ạ, hôm nay mới đi, đi vội vàng lắm, nói là có việc gấp.” Khương Từ thấy Thẩm Mai Mai mặt mày lo lắng, liền hỏi: “Sao vậy thím ba?”
“Còn không phải cái con mụ Khang Quế Hương đó sao!” Thẩm Mai Mai giậm chân, tức đến mắng chửi: “Con mụ sao chổi đó trộm đồ trong kho nhỏ của nhà ăn quốc doanh đi bán rồi bị bắt, còn khai là chú hai cháu đưa chìa khóa và xúi giục nó làm. Giờ thì hay rồi, nó nộp phạt xong thì được thả ra, còn chú hai cháu thì bị bắt vô tù rồi.”