Khang Quế Hương đứng dậy, thì ra là chuyện đó, trên đường về cô ta đã nghĩ sẵn đối sách: “Cha à, làm người phải có lương tâm, chính cha bảo con đi vay tiền lo tiền phạt cho chú hai, con còn viết giấy vay nợ cơ mà, sao lại thành lừa đảo?”
Khương lão nhị tức đến nỗi nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Khương Quốc Trụ: “Anh cả, anh thấy bộ mặt thật của người đàn bà này chưa? Chính cô ta vu khống em đưa chìa khóa để đi ăn cắp đồ công, anh không tin em! Nhưng cha mình là người như thế nào, anh còn không rõ sao? Nếu phải đi vay tiền, lẽ nào để một người đàn bà ra mặt? Trong nhà không có đàn ông chắc?”
“Dựa vào đâu mà không thể? Là cha anh nói anh phạm pháp là chuyện xấu, ngại không muốn mở miệng vay tiền, người nhà các anh ai cũng sĩ diện không ai chịu ra mặt, nên mới để tôi đi vay. Giờ lại đổ lỗi cho tôi à?”
Sắc mặt Khương Quốc Trụ xám như tro. Đừng nói nhà họ Khương, ngay cả trong thành phố Tần cũng chẳng có nhà nào để phụ nữ ra ngoài vay tiền cả. Khang Quế Hương đã lừa gạt anh ta quá đỗi thê thảm. Anh ta chất vấn: “Vậy cô vay được tiền sao không đưa cho cha, mà lại chạy tới Thâm Thị, còn lừa cả bọn nhỏ? Cái lương tâm của cô làm bằng gì vậy hả!”
Câu chất vấn này, Khang Quế Hương cũng đã nghĩ sẵn trên đường quay về. Cô ta nói: “Tổng cộng chỉ vay được ba nghìn tệ, căn bản không đủ nộp tiền phạt. Tôi mới nghĩ đến việc đến Thâm Thị buôn bán, kiếm đủ tiền sẽ quay lại. Ai ngờ trên đường bị người ta trộm mất…”
Khoan đã, Khương lão nhị sao lại được thả về? Trong nhà còn tiền để nộp phạt sao? Họ hàng chắc chắn sẽ không cho vay lần hai đâu.
Khang Quế Hương vội vàng hỏi: “Chú hai, sao chú lại được thả về? Quốc Trụ, thì ra nhà họ Khương các anh vẫn còn giấu tiền? Cha anh thiên vị quá rồi, vậy mà đem hết tiền đưa cho chú hai, phần của anh, anh phải đòi lại, anh là con cả đấy!”
Khương Quốc Trụ không còn muốn nhìn thấy người đàn bà này nữa. “Khang Quế Hương, chúng ta ly hôn đi.”
Hai chữ “ly hôn” và ánh mắt đầy chán ghét của Khương Quốc Trụ khiến Khang Quế Hương như phát điên. Chỉ có cô ta mới được quyền không cần Khương Quốc Trụ, sao đến lượt anh ta dám ruồng bỏ cô ta? Cô ta lao tới tát liên tiếp mấy cái vào mặt chồng: “Muốn ly hôn? Trừ khi tôi chết! Khương Quốc Trụ, đời này tôi có kéo cũng sẽ kéo anh c.h.ế.t chung!”
Không lâu sau, Triệu Khải Thư dẫn người tới. Sắc mặt anh ta nghiêm nghị, an ninh ở Tần Thành xưa nay luôn tốt, không ngờ lần này lại xảy ra vụ lừa đảo với số tiền lớn như vậy.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Anh ta lấy ra một tập hồ sơ, bên trong toàn bộ là giấy vay nợ do chính tay Khang Quế Hương viết. Có hơn mười người đã đến đồn báo án, tố cáo Khang Quế Hương lừa đảo số tiền từ 100 đến 500 tệ mỗi người, mà gia đình họ hoàn toàn không hề hay biết.
Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ: “Khang Quế Hương, theo chúng tôi về đồn thôi.”
Khang Quế Hương đã từng đến đồn công an một lần, cô ta tưởng kinh nghiệm cũ vẫn còn hữu dụng: “Cục trưởng Triệu, các anh làm vậy chẳng phải quá đáng sao? Tôi có về cũng thế thôi, hỏi cung một vòng, tôi cũng chỉ nói là cha tôi bảo tôi đi vay tiền, hơn nữa tôi còn viết giấy nợ, sao có thể tính là lừa đảo được?”
Hừ, Triệu Khải Thư đã từng đối đầu với bao nhiêu kẻ tội phạm vô sỉ như thế này, sao có thể bị cô ta dọa được: “Vậy sao? Vậy thì mời cô trả lại số tiền đã vay.”
Trả? Trả kiểu gì? Khang Quế Hương nói: “Tôi đã nói là tiền bị trộm rồi mà, tôi là con dâu nhà họ Khương, thì cứ để nhà họ Khương trả. Chúng tôi có nói là không trả đâu, anh cũng đừng không phân rõ phải trái!”
“Khang Quế Hương, không hiểu luật mà còn dám viết giấy vay nợ, thật đúng là gan to.” Triệu Khải Thư ra hiệu cho cảnh sát còng tay cô ta lại: “Cô đã viết giấy vay nợ, thì chính cô phải có trách nhiệm trả.”
Trong sân đang ầm ĩ náo loạn, chỉ có Khương Từ nghe thấy động tĩnh trong phòng, cô vội vàng chạy vào xem, thấy Hứa Linh Chi đã lăn xuống giường, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Khương Từ cuối cùng cũng không đành lòng, bèn bế bà trở lại giường.
Giữa cô và Hứa Linh Chi cũng chẳng còn gì để nói, Khương Từ định rời khỏi phòng, nhưng tay áo lại bị những ngón tay gầy guộc của bà nắm chặt lấy.
Cô hơi kinh ngạc. Trong mắt Hứa Linh Chi đầy vẻ cầu xin và hối hận, dường như đang mong cô nghĩ cách giúp bà có thể mở miệng, nói ra một lần cuối cùng.
Hứa Linh Chi, bà ấy sắp c.h.ế.t rồi.
Trước lúc chết, bà muốn nói điều gì? Là muốn nhắn nhủ điều gì với các con trai mình sao?
Khương Từ lấy nửa ly nước ấm từ tủ đầu giường, nhỏ một giọt linh tuyền vào, rồi đỡ bà uống.
“Bà nội, cháu cũng không biết thứ nước này có thể giúp bà kéo dài chút thời gian hay không, có thể giúp bà nói được hay không, nhưng nếu có thể, cháu hy vọng bà đừng ôm lòng oán hận nữa, hãy nói lời từ biệt với các con cháu của bà đi.”
Trong mắt Khương Từ không có chút mỉa mai nào, cô thực sự chân thành.
Hứa Linh Chi nghĩ, làm sao bà có thể không hận được chứ, Khang Quế Hương đã hại hai người con trai của bà, vừa rồi những lời nói bên ngoài bà đều nghe thấy. Bà sắp c.h.ế.t rồi, trước khi c.h.ế.t cũng phải kéo Khang Quế Hương theo, nếu không, cô ta sẽ còn tiếp tục hại con trai bà.
Hứa Linh Chi cảm thấy lời sám hối của mình đã được ông trời nghe thấy, chẳng bao lâu sau, bà liền cảm nhận được một chút sức lực quay trở lại. Bà biết đây là hiện tượng “hồi quang phản chiếu”, phải tranh thủ thời gian.
Bà khàn khàn giọng nói: “Cháu đi… đi gọi Cục trưởng Triệu vào đây, ta muốn tố cáo… Khang Quế Hương không cho tôi uống thuốc, có phải… cố ý g.i.ế.c người… không…”