MC mất gần năm phút, cuối cùng mới có thể làm fans mê ca nhạc cuồng nhiệt yên lặng lại.
Sau đó lập tức tiến hành đến phân đoạn phóng viên đặt câu hỏi phỏng vấn.
“Xin hỏi cô Diệp, cơ hội nào khiến cô hạ quyết tâm muốn đến giới ca hát phát triển vậy?”
“Chúng tôi nghe nói công việc chính của cô Diệp là ở đoàn văn công, hiện tại cô dùng danh nghĩa cá nhân để phát hành ca khúc, không biết việc này có xung đột gì với công việc của cô không?”
“Dạo gần đây cô Diệp đã được nhân dân khắp cả nước yêu thích, tiếp theo đây cô còn có kế hoạch gì khác không?”
Các phóng viên liên tục đặt ra vô số câu hỏi, Diệp Ninh lần lượt trả lời.
Cách nói năng của cô rất rõ ràng, lối suy nghĩ kín đáo, mỗi một câu trả lời đều không có lỗ hỏng gì, thỉnh thoảng còn sẽ tương tác trêu chọc vài câu với phóng viên.
TBC
Bầu không khí nhẹ nhàng làm tất cả mọi người trong hội trường đều cảm thấy rất thoải mái.
Nghiêm Hân từ nãy đến giờ vẫn cứ ăn không ngồi rồi, trên mặt đã không còn bất cứ biểu cảm gì nữa.
Ông ta cho rằng Diệp Ninh là người mới, sẽ không có bất cứ kinh nghiệm nào trên phương diện này, hoặc nhiều hoặc ít gì chắc chắn cũng sẽ căng thẳng và có sơ sót, nhưng mà sự thật lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của ông ta.
Nhìn các phóng viên già đời dày dặn kinh nghiệm đều lộ ra vẻ mặt thoải mái hoặc hài lòng, trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ khó chịu,
Mà chuyện càng khó chịu hơn chính là rõ ràng ông ta cũng có tham dự vào việc chế tạo băng từ, lại không có phóng viên nào phỏng vấn ông ta.
Ông ta hoàn toàn trở thành đối tượng bị xem nhẹ, làm nền cho Diệp Ninh.
Lý Tử Hằng nhanh chóng để ý đến cảm xúc của Nghiêm Hân.
Lý Tử Hằng lập tức nháy mắt ra hiệu cho một phóng viên ngồi ở hàng ghế đầu.
Phóng viên này là người của nhà xuất bản, mục đích là vì muốn khống chế chủ đề và bầu không khí của buổi gặp mặt ở những thời khắc quan trọng.
Đối phương ngầm hiểu, chờ Diệp Ninh trả lời xong câu hỏi của phóng viên trước đó vừa đưa ra, cầm lấy microphong mở miệng hỏi.
“Tôi muốn phỏng vấn nhà soạn nhạc Nghiêm một chút, ca khúc mà ông sáng tác lần này đã được nhiều người yêu thích như thế, không biết ông có điều gì muốn nói với fans ca nhạc của ông không?”
Nghiêm Hân cuối cùng cũng được đặt câu hỏi, rõ ràng có chút hứng thú, tằng hắng xong mới mở miệng nói: “Đầu tiên thì phải cảm ơn mọi người đã yêu thích và ủng hộ tôi, có thể làm tôi tiếp tục kiên trì trên con đường sáng tác này. Thành công lần này không phải một sự ngẫu nhiên, từ sau khi tôi nhận được lời mời của nhà xuất bản thì tôi đã nghĩ nhất định phải sáng tác một ca khúc thật hay mang đến cho mọi người. Sự thật chứng minh, tôi đã làm được.”
“Có phải trước đó cô Diệp cũng đã biết rằng mình sẽ biểu diễn ca khúc của nhà soạn nhạc Nghiêm không? Lúc đó ông có tâm trạng như thế nào?”
Câu hỏi này là vì muốn làm Diệp Ninh và Nghiêm Hân tương tác với nhau, hơn nữa bên ngoài cũng đồn đãi rần rần rằng Nghiêm Hân không quá hài lòng về Diệp Ninh, thậm chí giai đoạn trước còn từng công bố rằng ông ta bị nhà xuất bản lừa gạt, hoàn toàn không biết chuyện ca khúc của mình sẽ bị người mới biểu diễn.
Hiện tại chính là lúc để làm sáng tỏ sự hiểu lầm này.
Lý Tử Hằng cũng có chút căng thẳng, lúc trước anh ta cũng không có bàn bạc với Diệp Ninh về chuyện này, cho nên cũng không đoán được Diệp Ninh sẽ trả lời như thế nào.
Nghiêm Hân trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cũng đang chờ đợi thái độ của Diệp Ninh.
Diệp Ninh vẫn giữ tiết tấu như cũ: “Nhà soạn nhạc Nghiêm là tiền bối trong giới, được biểu diễn ca khúc do nhà soạn nhạc Nghiêm sáng tác, đó là vinh hạnh của tôi.”
Lý Tử Hằng thở phào nhẹ nhõm, anh ta thật sự không nhìn lầm người, Diệp Ninh trời sinh đã là người ăn chén cơm này.