Vấn đề này hoàn toàn không cần suy nghĩ, Thường Ngôn lập tức trả lời ngay: “Đương nhiên là trốn ở nơi an toàn nhất, như vậy không tốt sao?”
Lưu Vĩ vô cùng kiên nhẫn dạy dỗ: “Nếu có thể bắt được Trịnh Toàn Cường thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu mãi vẫn không bắt được thì phải là sao? Không lẽ cô ấy phải trốn cả đời không ra sao? Cho dù công an có thể bảo vệ cô ấy cả đời thì có lẽ cô ấy cũng sẽ luôn ở trong trạng thái căng thẳng tột độ, tinh thần suy sụp đúng không?”
Thường Ngôn nhíu mày, những gì đội trưởng phân tích đúng là rất có lý.
Tình huống này, chỉ cần ngẫm lại cũng đã rất kinh khủng.
Lưu Vĩ tiếp tục nói: “Thay vì luôn mãi trốn tránh, luôn luôn đề phòng nguy hiểm thì còn không bằng chủ động xuất kích. Hiện tại chúng ta đã biết mục tiêu của Trịnh Toàn Cường rất có khả năng chính là Diệp Ninh, chúng ta cũng đã sắp xếp rồi, lợi dụng cơ hội lần này bắt giữ Trịnh Toàn Cường mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.”
Thường Ngôn bừng tỉnh hiểu ra, cũng biết rõ bản thân xem xét sự việc đã quá phiến diện.
“Tiêu rồi.”
Lưu Vĩ thấy anh ta lúc kinh lúc rống, giật mình hoảng sợ: “Tiêu cái gì nữa?”
“Tài xế của Diệp Ninh đã biết được chuyện này, nếu anh ấy nói cho Diệp Ninh, Diệp Ninh chắc chắn sẽ sợ hãi rồi không dám đi ra ngoài.”
Cứ như thế, kế hoạch của bọn họ sẽ thất bại, mà Diệp Ninh lại sắp sửa phải quay về, đến lúc đó là tình hình sẽ như thế nào thì không có ai có thể đoán được.
Lưu Vĩ lại không nghĩ như thế, nếu tài xế có thể hiểu được ý đồ của công an thì chắc chắn sẽ không nói cho Diệp Ninh biết sự thật.
Hơn nữa hiện tại có vẻ như anh ấy đã đoán đúng, tần suất Diệp Ninh đi ra ngoài đã chứng minh cô cũng không biết chuyện này.
Chiều tối, Diệp Ninh và Vương Kim lại ra khỏi nhà nghỉ.
Trên đường đi đến khách sạn lớn của kinh thành, cho dù không cần Vương Kim nói thì Diệp Ninh cũng đã nhận ra phía sau luôn có người đi theo bọn họ.
Thậm chí cô đã dần quen, hai ngày nay cho dù cô đi đâu thì hình như đều là như thế.
Đối phương cũng chỉ là đi theo, hoàn toàn không có bất cứ hành động gì khác. Nếu thật sự là phóng viên của tòa soạn nhỏ thì cũng chỉ có thể nói là quá cố chấp.
Không bao lâu sau, xe đã đến cửa khách sạn.
Vương Kim đi xuống xe đầu tiên, xác định xung quanh không có fans mê ca nhạc và người đáng nghi nào khác, sau đó mới mở cửa xe ra bảo Diệp Ninh xuống xe.
Diệp Ninh vẫn cứ bịt bản thân kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt ở bên ngoài.
Trong phòng bao tổ chức tiệc chúc mừng, ngoại trừ Diệp Ninh và lãnh đạo bộ văn hóa chưa đến ra, đến cả Tiền Siêu cũng đang chờ đợi.
Ngoại trừ người phụ trách các bộ phận chủ yếu của nhà xuất bản ra, Hạ Linh Vân và Đường Ca cũng có mặt.
Bọn họ cũng giống như Diệp Ninh, đều là ca sĩ ký hợp đồng với nhà xuất bản.
Lần này gọi bọn họ đến đây cũng là vì muốn giới thiệu cho bọn họ làm quen với nhau.
Hạ Linh Vân vẫn luôn ngóng trông suy nghĩ muốn lấy được ca khúc do Diệp Ninh sáng tác, cho nên hiện tại lại càng bày ra dáng vẻ chờ mong.
Còn Đường Ca thì từ nãy đến giờ vẫn luôn xụ mặt, làm người ta không đoán ra được tâm trạng hiện tại của cô ta như thế nào.
Diệp Ninh đến muộn hơn thời gian đã hẹn một chút, nhưng mà mỗi người đều kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần đại lãnh đạo chưa đến thì Diệp Ninh cũng không coi như là đến trễ.
Cửa phòng mở ra, Diệp Ninh và Vương Kim từ bên ngoài đi vào.
Vô số ánh mắt dừng lại trên người của cô.
Bên phía nhà xuất bản, ngoại trừ mấy người Tiền Siêu, Lý Tử Hằng, Vương Bằng từng gặp qua Diệp Ninh ra, hôm nay cũng là lần đầu tiên những người khác gặp mặt Diệp Ninh, đương nhiên là vô cùng tò mò về Diệp Ninh.
Nhất là hai người Hạ Linh Vân và Đường Ca, bọn họ lại càng để ý đến Diệp Ninh hơn.
Đều là ca sĩ ký hợp đồng với nhà xuất bản, địa vị hiện tại của bọn họ ở nhà xuất bản đã bị Diệp Ninh đè bẹp.
Tuy rằng có rất nhiều chuyện không thể nói rõ, nhưng mà trong lòng hai người bọn họ đều đang âm thầm phân cao thấp với nhau.
Lúc Hạ Linh Vân nhìn thấy Diệp Ninh, hơi thở lập tức rối loạn, biến sắc ngay lập tức.
Tại sao lại là người phụ nữ này?!