Diệp Ninh đi đến bên cạnh giường bệnh của Cố Phong, run rẩy vươn bàn tay trái còn có thể cử động của mình lên.
Cô muốn chạm vào, nhưng lại hoàn toàn không dám chạm vào cơ thể bị băng bó của anh.
Sợ sẽ làm anh đau.
Mũi Diệp Đống cũng cay xè, đồng thời lại càng thêm kính nể Cố Phong.
Anh đều là vì muốn cứu chị của cậu.
“Anh rể, em với chị của em đến thăm anh nè.”
Cố Phong đương nhiên là sẽ không có bất cứ phản ứng gì.
“Em đi ra ngoài đi.” Giọng nói của Diệp Ninh rất nhẹ, rất nhẹ, giống như là sợ sẽ làm ồn đến anh.
Diệp Đống do dự vài giây, sau đó vẫn đi ra ngoài.
Diệp Ninh ngơ ngẩn nhìn Cố Phong, để mặc cho nước mắt rơi xuống.
“Cố Phong, anh còn chưa có nghe được câu nói mà em muốn nói. Anh tỉnh lại được không? Chúng ta lại bắt đầu lần nữa, anh có nghe không? Chúng ta lại bắt đầu lần nữa có được không...”
Cơn đau đớn tan nát cõi lòng làm cô cảm thấy vô cùng chóng mặt, không bao lâu sau đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Diệp Đống canh chừng ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, vài phút sau không chỉ có bác sĩ chạy đến mà đến cả viện trưởng cũng biết tin.
Nhìn gương mặt không giận tự uy của viện trưởng, cậu bị dọa sợ đến mức không dám hó hé tiếng nào.
“Đồng chí Diệp Ninh đã đi vào rồi sao?”
Viện trưởng nhìn thấy nơi này chỉ có một mình Diệp Đống, giọng nói cực trầm.
Diệp Đống hoảng loạn gật đầu.
“Bậy bạ! Không phải tôi đã nói với người nhà là đừng để đồng chí Diệp Ninh gặp đồng chí Cố Phong rồi sao?” Viện trưởng sắc bén quát to.
Bọn họ đưa ra quyết định không cho Diệp Ninh gặp Cố Phong chính là vì suy xét đến tình hình hiện tại của cô.
Tuy rằng hiện tại tốc độ khôi phục của Diệp Ninh khá tốt, nhưng thật ra cô bị thương nặng hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Nhìn thấy dáng vẻ kia của Cố Phong, bị kích thích, chắc chắn sẽ bất lợi cho việc khang phục.
Diệp Đống đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không dám nói tiếng nào.
Viện trưởng nhanh chóng đẩy cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra muốn đi vào.
Mà lúc này Diệp Ninh đã ngã xuống bên cạnh giường bệnh của Cố Phong.
TBC
“Đồng chí Diệp Ninh...”
“Chị...”
Tất cả mọi người đều hoảng loạn, Diệp Đống sợ hãi run bần bật...
...
“Diệp Ninh, cô mau tỉnh lại đi.”
“Chị, chị đừng làm em sợ, chị mau tỉnh lại đi.”
Trong bóng đêm, Diệp Ninh nghe được rất nhiều người đang gọi tên cô.
Cô không biết mình bị cái gì nữa.
Mãi đến khi nhớ đến Cố Phong, n.g.ự.c đau đến mức không thở nỗi.
“Đau...”
Cô đau đớn rên rỉ thành tiếng.
Giang Húc Đông đứng bên cạnh giường bệnh sốt ruột gọi bác sĩ: “Bác sĩ, cô ấy kêu đau, ông mau giảm đau cho cô ấy đi!”
Sắc mặt bác sĩ vô cùng nặng nề: “Lúc nãy tôi đã tiêm thuốc giảm đau rồi, có lẽ hiện tại cũng không phải là cơ thể của cô ấy đang đau. Các anh trò chuyện với cô ấy nhiều hơn đi, để cô ấy nhanh chóng tỉnh lại.”
Diệp Đống khóc hu hu hu không ngừng, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Nếu biết trước như thế thì lúc trước tôi không nên dẫn chị của tôi đi thăm anh rể, đều là lỗi của tôi... Chị, nếu chị có mệnh hệ gì, em cũng không sống nữa...”
Bác sĩ đen mặt, bảo cậu đánh thức người bệnh chứ không phải bảo cậu ở chỗ này tạo thêm tạp âm.
Giang Húc Đông liên tục gọi tên Diệp Ninh, giọng nói cũng dần trở nên khàn khàn.
Ngô Hàm Nhu và Giang Phong Lâm đứng ở bên cạnh, hoàn toàn không giúp được cái gì.
Không biết tình huống này kéo dài trong bao lâu, cuối cùng Diệp Ninh cũng chậm rãi mở mắt ra.
“Tỉnh rồi?! Bác sĩ, ông mau lại đây xem!”
Giang Húc Đông kích động đến giọng nói phát run.
Bác sĩ lập tức khám cho Diệp Ninh, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì rồi.”
Một câu nói làm cho tất cả mọi người như trút được gánh nặng.
Diệp Đống nắm lấy tay Diệp Ninh, vẫn cứ khóc: “Chị, chị làm em sợ muốn chết.”
Diệp Ninh mệt mỏi nhìn gương mặt mếu máo của cậu nói: “Đừng khóc, xấu muốn chết.”
Diệp Đống hít mũi thật mạnh, lau sạch nước mắt: “Chị tỉnh lại, em sẽ không khóc nữa.”
Diệp Ninh đảo mắt nhìn về phía mấy người Giang Húc Đông: “Anh Giang, anh cũng đến rồi à.”