Ngô Hàm Nhu đương nhiên là giành không lại cậu, nhíu chặt mày, châm chọc nói: “Cậu có chút tố chất được không vậy?”
Diệp Đống đang nghẹn một bụng lửa giận, mỉa mai nói móc ngược lại: “Tôi chỉ biết nam nữ thụ thụ bất thân thôi!”
Mặt Ngô Hàm Nhu vô cùng âm u: “Tư tưởng quá xấu xa, có đúng không, anh Cố?”
Cô ta nói ra những lời này, thành công kéo Cố Phong vào cuộc chiến tranh của hai người.
Sắc mặt Diệp Ninh cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.
Cố Phong cố tình lãng tránh ánh mắt của cô, lần lượt nói với Ngô Hàm Nhu và Diệp Đống: “Đồng chí Ngô Hàm Nhu, Tiểu Đống là người bộc tuệch, cô đừng để ý.”
“Tiểu Đống, xin lỗi cô ấy đi.”
Diệp Đống trừng to mắt, có vẻ cực kỳ khó tin, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh ở bên cạnh.
Diệp Ninh cũng biết những lời Diệp Đống nói lúc nãy rất không thỏa đáng, dù sao thì Ngô Hàm Nhu cũng đang chăm sóc Cố Phong.
Nhưng mà hiện tại lý trí còn tính cái con khỉ khô gì nữa.
Cô dùng ánh mắt tràn ngập ghen tuông nhìn về phía Cố Phong, lạnh như băng nói: “Anh cũng đã nói là Tiểu Đống bộc tuệch, vậy không cần phải xin lỗi.”
Cố Phong còn chưa nói gì, Ngô Hàm Nhu đã giành trước một bước: “Anh Cố, Diệp Ninh, hai người không cần cãi nhau vì tôi, tôi cũng không cần cậu ta xin lỗi.”
Diệp Ninh đột nhiên rất muốn bật cười, thật sự rất muốn nói với Ngô Hàm Nhu, cô ta thật sự không phù hợp với vai diễn bạch liên hoa này.
Bầu không khí trở nên cực kỳ xấu hổ.
Ngô Hàm Nhu làm người khởi xướng lại giống như không có chuyện gì xảy ra, đi đến bên cạnh Diệp Ninh.
“Diệp Ninh, chúng ta cũng đi ăn cơm đi.”
Diệp Ninh cười “ha hả” hai tiếng, hiện tại cô chẳng muốn ăn chút nào nữa.
“Không ăn. Tiểu Đống, lại đây đẩy chị về phòng bệnh.”
Hiện tại cô không chỉ nhìn thấy Ngô Hàm Nhu phiền lòng, mà đến cả Cố Phong cô cũng không muốn nhìn thêm cái nào nữa.
Trên mặt Diệp Đống lộ ra vẻ bực bội, buông chén cháo xuống.
Hai chị em bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
TBC
Phòng bệnh vốn dĩ còn đang rất “náo nhiệt” lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngô Hàm Nhu vẫn cứ ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra: “Anh Cố, anh có còn muốn ăn gì nữa không?”
Cố Phong lắc đầu, chậm rãi thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía cửa.
“Chị, lúc nãy anh rể làm thế là có ý gì hả? Anh ấy vậy mà lại đi giúp đỡ con nhỏ Ngô Hàm Nhu kia?!”
Vừa mới về đến phòng bệnh của Diệp Ninh, Diệp Đống lập tức mất bình tĩnh, cảm thấy khó có thể chấp nhận được.
Diệp Ninh không nói tiếng nào.
“Chị, không lẽ chị còn chưa nhận ra sao? Em đã nói là con nhỏ Ngô Hàm Nhu kia có động cơ không thuần khiết với anh rể từ lâu rồi mà, rõ ràng là anh rể cũng sắp bị con nhỏ đó rù quến đi rồi.” Diệp Đống càng nói càng cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc, phản ứng còn kịch liệt hơn Diệp Ninh rất nhiều.
Diệp Ninh vốn dĩ cũng không quá phiền lòng rối não, hiện tại nghe Diệp Đống ồn ào như thế, rõ ràng cảm thấy có nơi nào đó không thích hợp, nhưng lại không phân tích ra được.
“Chị, sao chị lại có thể bình tĩnh như thế? Anh rể sắp sửa bị người khác cướp mất rồi đó!”
Cái gì gọi là hoàng thượng không vội thái giám sốt ruột, hiện tại Diệp Đống đã cảm nhận được vô cùng sâu sắc.
“Em ồn quá.” Giọng nói của Diệp Ninh có chút bực bội.
Diệp Đống hậm hực ngậm miệng lại.
Một lúc sau, Diệp Ninh lại mở miệng lần nữa: “Em không tin tưởng chị, hay là cảm thấy anh rể của em cũng sẽ giống em, gặp đứa con gái nào cũng đều sẽ động lòng sao?”
Vấn đề này rõ ràng là đang phản bác lại nỗi lo của Diệp Đống, nhưng mà lại càng giống như cô đang tự an ủi chính mình.