Diệp Ninh mất hơn mười phút mới có thể làm cảm xúc hoàn toàn bình tĩnh lại.
Mục Văn Hạo đã xé rách làm rơi cúc áo trên cổ áo của cô xuống đất, trong nhà đương nhiên cũng không có kim chỉ.
Mà hành lý lúc trước cô mang đến còn đang ở nhà nghỉ của quân khu, không có quần áo để thay, chỉ có thể sửa soạn lại đơn giản một chút.
Còn có bình hoa vỡ vụn dưới đất cũng phải dọn dẹp, để tránh lát nữa Diệp Đống quay về nhìn thấy sẽ sinh nghi.
Cô có chút vất vả làm xong hết tất cả mọi thứ, lấy giấy và bút ra, lại viết thêm một vài thứ cần phải xác nhận ngay lập tức.
Chờ đến khi làm xong hết tất cả những chuyện cần làm, đã không còn chuyện gì khác nữa, cô mới yên lặng ngồi trên ghế sofa.
Mục Văn Hạo đã không còn kiên nhẫn với cô, mà chuyện ngày hôm nay cũng đã gióng lên một hồi chuông cảnh báo cho cô.
Lúc trước khi cô và Mục Văn Hạo đối đầu với nhau, cô không quá sợ hãi anh ta, đó là bởi vì thân phận quân tẩu của mình.
Hiện tại cô đã mất đi thân phận này, Mục Văn Hạo cũng đã rơi vào trạng thái điên cuồng, sau này rất có khả năng sẽ dùng thủ đoạn càng thêm kịch liệt.
Cho nên cô nhất định phải cẩn thận, lại cẩn thận hơn nữa.
Lúc trước cô cố gắng nâng đỡ Mộng Kiều Nhụy, muốn dùng Mộng Kiều Nhụy để troi chặt Mục Văn Hạo, nhưng mà đến cuối cùng lại chẳng có chút hiệu quả nào cả.
Thay vì cứ bị động chịu tổn thương như thế này, cô cần phải nghĩ cách chủ động xuất kích mới được.
Chiều tối, Diệp Đống kéo theo một xe đầy đồ quay về.
Có tài xế giúp đỡ, hiệu suất cao hơn rất nhiều.
Toàn bộ hành trình cậu đều vô cùng hưng phấn, hiển nhiên là chưa bao giờ xài tiền thoải mái như thế.
Diệp Ninh ngồi ở một bên chỉ huy, hai chị em bận rộn đến lúc lên đèn mới có thể ngồi xuống bàn ăn cơm.
Bàn tròn cực lớn lại chỉ có hai người bọn họ, có vẻ rất trống trãi.
Diệp Đống ăn say mê, liên tục kể cho Diệp Ninh nghe những chuyện xảy ra trong lúc mua sắm, hoàn toàn không hề phát hiện ra vết thương trên tay cô và cô cứ thường xuyên ngẩn người.
“Chị, chị nói coi đến chừng nào cha mẹ mới có thể ở trong một căn nhà khang trang như thế này?” Diệp Đống nói đến chỗ hưng phấn, nghĩ đến cha mẹ, vợ con ở quê hương xa xôi.
Lần này đi đến kinh thành, thật sự làm cậu có rất nhiều cảm xúc, đồng thời cũng bị sự phồn hoa ở nơi này hấp dẫn.
Nếu không phải nhờ Diệp Ninh, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không có cơ hội đi ra ngoài.
Diệp Ninh vô cùng tùy ý nói: “Nếu như bọn họ muốn đến thì có thể đến bất cứ lúc nào.”
Nơi này có đủ phòng, có thể đón cha mẹ đến đây hưởng phúc đương nhiên là tốt nhất.
Nhưng mà cũng không biết mấy người của thế hệ trước có muốn rời xa quê nhà mà bọn họ đã sinh sống nửa đời hay không.
TBC
“Chị, chị nói thật đó hả? Thật sự có thể đón cha mẹ đến đây sao?” Diệp Đống kích động đến múa may tay chân liên tục.
Nếu cha mẹ đến đây, vậy cậu và Khổn Giai đương nhiên cũng sẽ theo cùng.
Sau này có thể đến kinh thành sống, chuyện tốt như thế, cho dù nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ đến.
Diệp Ninh hơi thu hồi suy nghĩ, lạnh nhạt nhìn cậu.
“Em muốn đón bọn họ đến, hay là em muốn ở lại đây?”
Thằng nhóc này không chỉ ham ăn biếng làm, mà còn tham tiền mê gái, không có chút định lực nào cả.
Với tính cách này của cậu, ở trong thôn Đại Liễu Thụ có lẽ sẽ không phạm phải sai lầm quá lớn, nhưng mà một khi đến thành phố lớn như kinh thành, chỉ e là chỉ cần bên ngoài có một chút xíu dụ dỗ gì đó, cậu sẽ không thể khống chế được ngay.
Sự việc lần trước chính là minh chứng tốt nhất.
“Em đương nhiên là muốn cho cha mẹ đến đây hưởng phúc, tất nhiên cũng muốn có thể ở lại nơi này.” Ở trước mặt Diệp Ninh, Diệp Đống gần như chẳng có bí mật gì, nghĩ gì thì nói đó.