Cốc cốc cốc.
Ngô Hàm Nhu đang ngủ ngon lành thì lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô ta hoảng hốt vài giây, sau đó hỏi: “Ai thế?”
Hiện tại cô ta đang ở trong nhà khách gần bệnh viện từng ở với Giang Húc Đông lần trước, hơn nữa còn không nói cho bất cứ người nào biết, cho nên lẽ ra phải không có ai đến tìm cô ta mới đúng.
Cốc cốc cốc.
Người bên ngoài cũng không trả lời câu hỏi của cô ta, mà chỉ tiếp tục gõ cửa phòng.
Cô ta hơi nhíu mày, bởi vì đã kéo màn lại, cho nên trong phòng tối om.
“Chờ một chút.”
Cô ta ho khan, nhanh chóng đứng lên mặc quần áo.
Cô ta kéo màn ra, mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng.
“Ai thế?”
Cô ta đi đến trước cửa phòng, tiếp tục xác định.
Cốc cốc cốc.
TBC
Thứ trả lời cô ta vẫn cứ là tiếng gõ cửa.
Cô ta do dự vài giây, quyết định mở cửa ra.
Khi cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa thì lập tức ngẩn người.
“Chào cô Ngô, xin tự giới thiệu, tôi tên Mục Văn Hạo.”
Tuy rằng Ngô Hàm Nhu chưa từng tiếp xúc chính diện với Mục Văn Hạo, nhưng cô ta lại biết anh ta.
Nhưng mà tại sao người đàn ông này lại xuất hiện ở nơi này, điều này làm cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Mục Văn Hạo nhìn vẻ mặt đề phòng của cô ta, tiếp tục nói: “Tôi là Diệp Ninh...”
“Tôi biết anh.” Không đợi anh ta nói ra chữ bạn cuối cùng, Ngô Hàm Nhu đã đưa ra câu trả lời khẳng định.
Mục Văn Hạo biểu hiện cực kỳ bình tĩnh: “Vậy không cần tự giới thiệu nữa.”
Ngô Hàm Nhu lạnh nhạt nhìn anh ta: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
Mục Văn Hạo cười nói: “Không có việc gì không đăng tam bảo điện.”
Ngô Hàm Nhu suy nghĩ một chút, chủ động tránh ra nhường lối vào phòng.
Mục Văn Hạo cũng đi vào phòng theo.
Ngô Hàm Nhu còn chưa kịp dọn dẹp đệm chăn, trong phòng cũng vô cùng rối loạn.
Nhưng mà cho dù là cô ta hay là Mục Văn Hạo đều không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
“Nói đi. Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Ngô Hàm Nhu trực tiếp hỏi, cô ta ghét nhất chuyện ăn nói nhảm nhí.
Ý cười trên mặt Mục Văn Hạo lại càng nhiều hơn, vừa lúc anh ta cũng không thích vòng vo.
“Tôi nghe nói dạo gần đây cô đang theo đuổi Cố Phong đúng không?”
Ánh mắt Ngô Hàm Nhu hơi d.a.o động, lại càng đề phòng Mục Văn Hạo nhiều hơn.
Ngoại trừ cô ta, Cố Phong và Diệp Ninh ra, không có người nào khác biết được chuyện này.
“Không có.”
“Cô Ngô không cần cảm thấy xấu hổ, tôi là bạn không phải địch.” Mục Văn Hạo tỏ rõ lập trường.
Ngô Hàm Nhu quyết định im lặng.
Mục Văn Hạo tiếp tục nói: “Tôi thích Diệp Ninh, mà cô đang theo đuổi Cố Phong, chúng ta không phải bạn thì là cái gì chứ?”
Ngô Hàm Nhu đã sớm biết Mục Văn Hạo đang quấn lấy Diệp Ninh, khinh thường châm chọc nói: “Nhưng mà Diệp Ninh không thích anh, hai người sẽ không có tương lai.”
Cô ta vô cùng chắc chắn về điểm này.
Hơn nữa cô ta muốn chia rẽ Diệp Ninh và Cố Phong là vì muốn làm cho anh của cô ta có cơ hội, chứ không phải là vì muốn giúp đỡ người đàn ông này.
“Cố Phong cũng không thích cô, nhưng không phải cô cũng đang cố gắng theo đuổi anh ta sao?” Mục Văn Hạo vừa nói vừa quan sát tất cả biểu cảm của cô ta.
Quả nhiên, Ngô Hàm Nhu nghe được câu nói này, biểu cảm hơi cương cứng lại.
“Lần này tôi cố ý đến đây tìm cô Ngô là vì cảm thấy chúng ta có thể hợp tác với nhau.” Mục Văn Hạo nói rõ mục đích của mình.
Ngô Hàm Nhu đã biết rõ ý đồ của anh ta: “Không cần thiết.”
Mục đích của cô ta và anh ta không giống nhau.
Mục Văn Hạo đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ bị từ chối, không nhanh không chậm nói: “Cô Ngô thật sự không hiểu biết gì về Cố Phong cả, đến cả nửa đêm đi đến phòng bệnh quyến rũ cũng đã thất bại, không lẽ còn có thủ đoạn gì khác có thể giành lấy anh ta hay sao?”
Sắc mặt Ngô Hàm Nhu vô cùng âm u, người đàn ông này quả nhiên giống hệt như trong lời đồn.
“Nếu tôi nói tôi có cách làm Cố Phong ngoan ngoãn thần phục dưới làn váy của cô thì sao?” Mục Văn Hạo tung ra điều kiện dụ dỗ.
Ngô Hàm Nhu nhìn chằm chằm vào anh ta.