Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1164

Diệp Đống trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm ba người đàn ông đang đứng trong phòng khách.

Trong số ba người này, người trẻ nhất cũng đã hơn bốn mươi, ai nấy đều ăn mặc cực kỳ mộc mạc đơn giản.

Thậm chí người đứng ở giữa còn đeo một cái túi vải buồm cũ nát.

Trong túi căng phồng, cũng không biết đang đựng cái gì.

Hình tượng như thế này sao chẳng liên quan gì đến giáo viên dạy ca hát, khiêu vũ hay nhạc cụ gì thế này.

Diệp Ninh nhìn về phía người đàn ông đầu tiên, chủ động giới thiệu nói: “Đây chính là thầy Lý, thợ mộc cấp tám.”

Diệp Đống nghe được hai chữ “thợ mộc” thì biểu cảm đã hơi cương cứng rồi

“Đây là thầy Vương, thợ xây nhà, có kinh nghiệm làm việc mười năm.” Diệp Ninh nhìn về phía người đàn ông thứ hai nói.

Không giống, tại sao lại không giống như trong tưởng tượng của cậu vậy nè?

Diệp Đống đã không có cách nào miêu tả tâm trạng hiện tại của mình.

Diệp Ninh lại nhìn về phía người đàn ông cuối cùng giới thiệu: “Đây là thầy Triệu, công nhân hàn điện trung cấp.”

Giới thiệu xong ba người, sau đó cô lại nhìn về phía Diệp Đống ở bên cạnh.

“Ba vị thầy này không chỉ có kỹ thuật tinh vi, hơn nữa còn cực kỳ hiền lành, em muốn đi theo ai học tập cũng được.”

Diệp Đống đen mặt, cho nên đây là giáo viên mà cô tìm cho cậu sao?

Cậu không thèm làm thợ mộc, thợ xây dựng hay là thợ hàn điện gì đâu, cậu muốn làm siêu sao nổi tiếng, tệ nhất thì cũng phải vào một đơn vị đứng đắn, bưng bát sắt của quốc gia.

Tuy rằng Cố Phong cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại thì cảm thấy cô làm thế đúng là rất đúng.

Diệp Đống còn chưa tốt nghiệp tiểu học, cho dù là học nghề mộc, hay là học thợ xây, hàn điện thì cũng coi như là một tay nghề cực tốt, sau này cũng có thể tìm công việc.

 

So với một vài thứ có hoa không quả, đây chính là cơ sở để an cư lạc nghiệp.

Hơn nữa thợ mộc cấp tám và công nhân hàn điện trung cấp ở xã hội cũng có địa vị rất cao.

Có thể tìm được một người thầy như thế đến dạy Diệp Đống, Diệp Ninh rõ ràng là cũng rất tốn công.

“Chị, em không muốn học mấy thứ này.” Diệp Đống dong dong dài dài nói với Diệp Ninh, chỉ thiếu điều viết mấy chữ không muốn lên trên mặt.

Diệp Ninh nhướng mày: “Không muốn học? Vậy em muốn học cái gì?”

Đầu của Diệp Đống sắp dán đến n.g.ự.c luôn rồi, cậu muốn làm siêu sao nổi tiếng.

Sao Diệp Ninh lại không biết cái tính đua đòi của cậu chứ: “Ba thầy giáo này đều là người giỏi nhất trong từng lĩnh vực, người ta chịu nhận em đã là phúc phần của em rồi.”

“Em có thể đi nói chuyện với thầy Lý, thầy Vương và thầy Triệu.”

Diệp Đống còn muốn từ chối, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Diệp Ninh, toàn bộ sự tức giận đều bị đè ép ngược trở về.

Diệp Ninh cho ba người thầy giáo kia một ánh mắt, sau đó ra hiệu cho Cố Phong cùng nhau rời đi, nhường không gian lại cho bọn họ.

“Tiểu Ninh, em đừng sốt ruột.” Quay về phòng nghỉ, Cố Phong nhận ra cảm xúc của Diệp Ninh không tốt lắm, chủ động an ủi.

“Em cũng không có sốt ruột, chỉ là cảm thấy Tiểu Đống không biết cố gắng. Nó cứ luôn mồm nói tay làm hàm nhai, nhưng mà lại chẳng muốn trả giá công sức gì hết.” Diệp Ninh xụ mặt nói.

TBC

Cô cũng chỉ có một đứa em trai như thế mà thôi, tuy rằng cô đã nói là sẽ không mãi giúp đỡ em trai, nhưng cũng không thể cứ buông tay mặc kệ được.

“Có lẽ em ấy chỉ là tạm thời chưa kịp phản ứng mà thôi, dù sao thì lúc trước em cũng chưa nói với nó mà.”

Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Cho nên đây là lỗi của em à?”

Cố Phong nghe cô nói thế, cũng bị chọc cười vui vẻ: “Đương nhiên là không thể trách em rồi. Nhưng mà em cũng biết em ấy luôn muốn nhanh chóng trở nên nổi bật, hiện tại em lại bảo em ấy đi làm học đồ, chênh lệch lớn như thế, em ấy đương nhiên là không thể chấp nhận được rồi.”

“Nếu mà em nói trước cho nó biết thì chắc nó sẽ không thèm đi gặp người ta luôn đấy chứ. Nó chẳng có chút kiến thức cơ sở nào, người ta còn không thèm nhận nó nữa kìa.” Diệp Ninh thành thật nói.

 
Bình Luận (0)
Comment