Diệp Đống chủ động an ủi cha mẹ: “Có bao giờ cha mẹ nhìn thấy chị của con bị thiệt thòi chưa? Hôm trước hai anh em Lưu Mãn đến đây cũng không thể đụng đến một đầu ngón tay của chị con, hôm nay đương nhiên là cũng sẽ không có việc gì.”
Hai vợ chồng nhìn thấy cậu nói năng chắc nịch như thế, chỉ có thể tạm thời chờ một chút.
Xương mắt cá chân của Diệp Ninh vẫn còn chưa lành hẳn, cho nên tốc độ đi đường cũng khá chậm rãi.
Mẹ của Lý Cẩu Tử không biết lý do, nhìn thấy cô không chút hoang mang như thế, lại càng cảm thấy trong lòng cô đã có nắm chắc rồi.
“Diệp Ninh, chờ lát nữa con đến đại đội cũng đừng trách bà con, mọi người cũng không có cách nào. Con nhìn con đường trong thôn chúng ta đi, toàn là ổ gà thôi. Mỗi năm gặt lúa mạch, thu hoạch vụ thu, lúc vận chuyển hoa màu trong đất về, xe xóc nảy không thể đi được, chỉ có thể di chuyển từng chút một.”
Mẹ của Lý Cẩu Tử nói lên sự khó xử của mọi người trong thôn, hi vọng Diệp Ninh nghe xong trong lòng cũng thoải mái một chút.
Bà ấy vừa nói vừa để ý phản ứng của Diệp Ninh.
“Nếu như gặp phải ngày mưa, đi ra ngoài đều toàn là nước mưa lầy lội. Không chỉ khó đi lại, hơn nữa cuối năm ngoái bà nội của thằng Tam Béo đi ra ngoại bị trẹo chân, xương cốt bị thương, đến bây giờ còn chưa thể đi xuống đất. Trong thôn nhà ai không có người già chứ, tất cả đều sợ sẽ xảy ra chuyện.”
“Thím, thím không cần phải nói, con đều hiểu.” Diệp Ninh cũng ở trong thôn lớn lên, những chuyện này cô đương nhiên cũng đều biết.
Mẹ của Lý Cẩu Tử liên tục gật đầu, cảm thấy hiện tại cô chắc chắn đã hiểu biết lý lẽ hơn trước kia rất nhiều rồi.
“Lưu Mãn cũng là vì nắm bắt được tâm lý này của các bà con hàng xóm, cho nên mới ỷ vào việc có chút tiền, tác oai tác phúc. Nhưng cho dù nó có khoe khoang hơn nữa, nhưng nếu thật sự có thể sửa đường cho thôn chúng ta, cũng coi như là tạo phúc cho mọi người.”
Diệp Ninh không nói gì.
Hai người cứ thế vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát sau đã đi đến đại đội.
Trong phòng chen đầy người, đã không có chỗ ngồi, trong phòng ngoài phòng đều đứng đầy người.
Diệp Ninh cũng không lập tức đi vào ngay, chỉ đứng ở bên ngoài cửa.
Đến nỗi những người khác thì đều tập trung lực chú ý ở bên trong, thậm chí còn không phát hiện ra cô đã đến nơi này.
Lúc này gương mặt Lưu Mãn vẫn còn đang bị thương, lại vẫn cứ gân cổ lên gào.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi cho trong thôn một số tiền lớn như thế, nếu đến cả chút việc nhỏ này mà trong thôn cũng không làm được cho tôi, vậy tôi cũng không cần thiết phải bỏ tiền nữa!”
Thôn trưởng và các cán bộ khác đều lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tiền, trong thôn còn chưa nhìn thấy, nhưng cũng đã bị Lưu Mãn nắm thóp rồi.
Đây mà là việc nhỏ hả?
Người nhà họ Diệp chỉ là có chút xung đột với nhà anh ta mà thôi, anh ta đã đòi đuổi người ta đi, lần sau nếu lại có nhà họ Lý, nhà họ Vương, nhà họ Triệu thì sao?
Đều là người ở cùng một thôn, ai có thể bảo đảm mình sẽ không cãi nhau, đánh nhau với những người khác đây?
Nếu cãi nhau với nhà họ Lưu là sẽ bị đuổi ra khỏi thôn, đây chẳng phải là một trò hề hay sao?!
Nhưng mà nếu như không làm theo lời Lưu Mãn nói, như vậy trong thôn cũng đừng hòng sửa đường.
Thôn trưởng ho khan nói: “Lưu Mãn, không phải trong thôn không giúp đỡ, mà là không có lý do. Nhà họ Diệp có nhà, có đất, đây là chỗ ở của người ta, con muốn đuổi kiểu gì?”
Lưu Mãn nhíu chặt mày lại, gượng mặt xụ xuống như muốn chạm đất.
“Tôi không quan tâm trong thôn viện cớ hay lấy lý do gì, dù sao nhà họ Diệp nhất định phải biến khỏi thôn Đại Liễu Thụ. Nếu chuyện này thành công, tôi không chỉ sửa đường cho trong thôn mà còn đào thêm cho thôn mình ba cái giếng sâu!”
Anh ta biết rất rõ trong thôn cần cái gì, tiếp tục tung ra mồi dụ.
Có tiền có thể xui ma khiến quỷ.
Chuyện anh ta phải làm chính là dùng tiền làm cho người nhà họ Diệp không nhà để về, lưu lạc phương xa như một con chó.
Xung quanh lập tức ồ lên.
Nếu như thật sự là như thế, điều kiện sinh sống trong thôn chắc chắn sẽ được cải thiện cực lớn.
Thôn trưởng và cán bộ đại đội cũng đều ngây người, sao có thể không động lòng được chứ?