Ngay sau đó lại có một người đàn ông hưng phấn gọi Diệp Ninh: “Tôi thì sao? Cô còn nhớ tôi không?”
Diệp Ninh cũng nói ra tên của đối phương.
Cô đương nhiên là biết những người này rồi, bởi vì trong những năm cô thích Lý Vân Phong, cô nhớ rất rõ những người bạn thân xuất hiện bên cạnh Lý Vân Phong.
Giờ phút này, bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Diệp Ninh lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.
“Diệp Ninh, sao tự nhiên cô lại đẹp như thế? Nếu tôi gặp được cô ở trên đường thì tôi chắc chắn sẽ không dám nhận.”
Mấy tên đàn ông đều lộ ra vẻ mặt kích động, đã sớm quăng mấy lời cười nhạo và châm chọc Diệp Ninh ra sau đầu.
Tuy rằng Diệp Ninh đang cười, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt.
“Tôi vẫn cứ là tôi thôi.”
Nhìn mấy gương mặt mỉm cười nhiệt tình kia, chúng nó dần dần dung hợp với mấy gương mặt cười châm chọc trong trí nhớ.
Sắc đến thật sự là một món vũ khí sắc bén.
Nếu không phải dáng vẻ hiện tại của cô thì những người này chắc chắn sẽ không có thái độ như thế.
“Không giống, thật sự không giống chút nào.” La Chí vừa cảm thán vừa nhịn không được nhìn về phía Lý Vân Phong, người mà từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì.
Nếu trước kia Diệp Ninh cũng đẹp như thế này, không biết Lý Vân Phong có còn ghé và mâu thuẫn cô như xưa hay không nhỉ?
Lúc nãy Lý Vân Phong cũng đã điều chỉnh lại cảm xúc, thoát khỏi vẻ khiếp sợ mà Diệp Ninh mang đến.
Nhìn thấy thời cơ chín muồi, anh ta vô cùng lịch thiệp mở miệng.
“Diệp Ninh, cô còn nhớ tôi không?”
Anh ta cũng hỏi ra câu hỏi giống hệt những người khác, nhưng mà lại tràn ngập tự tin và phấn khởi.
Ánh mắt của Diệp Ninh đối diện với ánh mắt của anh ta.
Lý Vân Phong thoảng hoảng hốt trong chốc lát.
“Đương nhiên là nhớ rồi. Cả đời này tôi cũng không thể quên được anh, Lý Vân Phong.” Diệp Ninh đưa ra một câu trả lời nằm trong dự kiến của mọi người.
Bàn cơm lập tức vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt.
Lẽ ra Lý Vân Phong phải cảm thấy đắc ý mới đúng, nhưng không biết vì sao, anh ta lại không cảm nhận được bất cứ cảm xúc gì trong ánh mắt của Diệp Ninh.
Có lẽ là vì cô đã che giấu quá tốt nhỉ?
Dù sao thì cô cũng đã nói rõ ra như thế rồi.
“Khụ khụ. Mọi người đừng nói đùa, Diệp Ninh đã kết hôn rồi, tôi cũng sợ bạn gái của tôi sẽ giận.” Lý Vân Phong lập tức khống chế tình hình.
Anh ta cũng không biểu hiện ra bất cứ tình cảm đặc biệt gì với Diệp Ninh, vẫn cứ đối xử với cô như những người khác, nho nhã lễ độ bày ra phong độ của mình.
“Diệp Ninh, để tôi giới thiệu với cô, đây là bạn gái của tôi, Tôn Xảo Tình.”
Nếu như là quá khứ, Lý Vân Phong chắc chắn sẽ không làm chuyện vô bổ này, dù sao thì thái độ và tâm trạng của anh ta đối với Diệp Ninh cũng đã có hơi thay đổi.
Tất cả mọi người trên bàn cơm đều lộ ra vẻ mặt nhiều chuyện.
Lúc nãy Diệp Ninh vừa mới nói cô vẫn là cô, vậy chẳng phải là đang nói với mọi người rằng cô vẫn luôn thích Lý Vân Phong sao?
Hiện tại cô nhìn thấy Lý Vân Phong có bạn gái, không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?
Có khi nào cô sẽ ghen tị đến nổi điên, sau đó trực tiếp nhào lên tranh giành Lý Vân Phong với Tôn Xảo Tình hay không?
Nếu so sánh về gương mặt xinh đẹp thì Diệp Ninh đương nhiên là đẹp hơn.
Nhưng mà ngoại trừ xinh đẹp ra, Tôn Xảo Tình còn là nhân vật của công chúng, là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng.
Nếu đổi bọn họ thành Lý Vân Phong, bọn họ thật sự cũng rất khó mà lựa chọn.
Lý Vân Phong cũng để ý đến vẻ mặt của Diệp Ninh.
Tục ngữ nói rất đúng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Tuy rằng hiện tại cô đã có được vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng mà thật ra con người bên trong vẫn cứ thô lỗ quê mùa, rất có khả năng cô sẽ nổi điên quậy phá.
Mọi người đều đang chờ đợi phản ứng của Diệp Ninh, nghĩ xem có khi nào cô sẽ tạo thành chê cười gì hay không?
Lại không có ai để ý đến Tôn Xảo Tình đã thay đổi sắc mặt từ lâu rồi.
Không đợi Diệp Ninh mở miệng, Tôn Xảo Tình đã dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, chủ động bước về phía Diệp Ninh.
“Chào cô Diệp. Tôi là Tôn Xảo Tình, cô có thể gọi tôi là Xảo Tình.”