Ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Ninh lại hơi thở của Lưu Mỹ Lệ thoáng khựng lại, đột nhiên có chút chột dạ.
Nhưng mà không bao lâu sau, cô ta lại giống như không có chuyện gì nói: “Diệp Ninh, cô không cần phải rụt rè như thế, hôm nay cô đến đây còn không phải là vì Vân Phong sao. Hay là hiện tại cô nhìn thấy Vân Phong đã có bạn gái rồi cho nên mới đau lòng muốn rời đi?”
TBC
Nếu những người khác không chịu ra sức, cô ta đương nhiên phải tự ra trận rồi.
Cô ta vừa mới nó ra những lời này, cung chính thức kéo ra tấm màn che về những chuyện yêu hận tình thù của Diệp Ninh và Lý Vân Phong trong quá khứ.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, đều tiến vào trạng thái hóng chuyện.
Diệp Ninh còn chưa kịp trả lời thì Tôn Xảo Tình đã xụ mặt quát to: “Cô Lưu, cô đừng có quá đáng. Cô Diệp chắc chắn không phải người như thế!”
Biểu cảm trên mặt Lưu Mỹ Lệ cứng lại, cho dù cô ta có nghĩ như thế nào thì cũng không ngờ rằng sẽ xuất hiện biến cố là Tôn Xảo Tình.
Rõ ràng lúc nãy còn gọi cô ta là Mỹ Lệ, tại sao hiện tại lại biến thành cô Lưu rồi?!
Tôn Xảo Tình không thèm để ý đến cảm xúc của Lưu Mỹ Lệ, quay đầu lại cười giữ Diệp Ninh về.
“Cô Diệp, đến cũng đã đến rồi, với lại dù sao cô cũng cần phải ăn trưa mà đúng không. Hiếm khi mới có cơ hội các bạn bè tập hợp lại với nhau, Vân Phong cũng đang muốn nói chuyện với cô.”
Những người khác đều không hiểu ra sao, nhưng mà nhìn thấy gương mặt kích động đến đỏ lên của Lưu Mỹ Lệ, cũng vội vàng lên tiếng giảng hòa.
“Đúng đó, Diệp Ninh. Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, sau này cũng chưa chắc sẽ có cơ hội như thế, ngồi xuống nói chuyện với nhau chút đi!”
“Người phục vụ, mau đi bày chén đũa đi!”
Bọn họ hoàn toàn không cho Diệp Ninh có cơ hội từ chối lần nữa.
Diệp Ninh nhìn những gương mặt tràn ngập chờ mong kia, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của Tôn Xảo Tình, bước chân ra.
Động tác của người phục vụ cũng rất nhanh chóng, một lúc sau bàn ăn lộn xộn đã được dọn dẹp sạch sẽ, chờ đồ ăn mới được bưng lên.
Diệp Ninh ngồi ở vị trí bên tay trái Tôn Xảo Tình, mà Lý Vân Phong thì ngồi bên tay phải.
Lý Vân Phong tùy tiện tìm đề tài nói chuyện với mấy người La Chí, giống như cũng không quá để ý đến sự gia nhập của Diệp Ninh.
Lưu Mỹ Lệ rũ mắt xuống, ánh mắt âm u.
Cô ta tốn rất nhiều công sức mới dụ Diệp Ninh đi đến nơi này, cũng không phải là vì để cô đến đây giành nổi bật.
Nhưng mà nếu Diệp Ninh đã đến, vậy thì cô ta đã có thể tiếp tục tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch rồi.
Bên này, Tôn Xảo Tình vẫn cứ nhiệt tình nói chuyện với Diệp Ninh.
“Không ngờ quê nhà của cô Diệp lại ở nơi này, cô Diệp về nhà lúc nào thế? Bên ngoài lại không có bất cứ tin tức gì cả.”
Diệp Ninh đã phát hiện ra Tôn Xảo Tình đã nhận ra cô.
Nhưng mà cô gái này cũng là một người thông minh, biết cô cũng không có ý định công khai thân phận ở nơi này.
“Đã về được mấy hôm rồi, tôi quay về tĩnh dưỡng.”
Tất cả mọi người đều biết chuyện cô bị thương, cho nên khi nói chuyện với Tôn Xảo Tình cũng rất dễ dàng trao đổi.
Tôn Xảo Tình vội vàng gật đầu nói: “Bầu không khí trong thôn tươi mát hơn, với lại cũng yên lặng, rất thích hợp để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Tuy rằng bình thường tôi đều sống ở tỉnh thành, nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ nhà quay về.”
Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến gì.
Tôn Xảo Tình thò tay vào túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa đến trước mặt Diệp Ninh.
“Chú họ của tôi làm ăn buôn bán nhỏ trên trấn này, nếu cô Diệp có yêu cầu gì, có thể liên lạc với ông ấy bất cứ lúc nào.”
Hành vi này của cô ta làm cho Lý Vân Phong đang vui vẻ nói chuyện cùng với người khác cũng đột nhiên khựng lại im lặng.
Lý Vân Phong biết chú của Tôn Xảo Tình, ông ta cũng không phải là làm ăn buôn bán nhỏ ở trấn trên thôi đâu, cho dù đến tỉnh thành thì ông ta cũng rất có danh tiếng, anh ta đang tính toán có cơ hội sẽ đến chào hỏi.
Nhưng mà lúc trước anh ta đã bị Tôn Xảo Tình lấy cớ chú họ quá bận để từ chối hai lần, hiện tại Tôn Xảo Tình lại nói với Diệp Ninh như thế.
Cho dù là Lý Vân Phong có ngu ngốc như thế nào thì cũng có thể cảm nhận được sự khác thường.
Huống chi bản thân anh ta cũng là một người cực kỳ thông minh.