Mãi đến khi Tôn Xảo Tình từ bên ngoài đi về.
“Cô Tôn, Diệp Ninh đã về rồi hả?” La Chí cẩn thận hỏi.
Lúc này Tôn Xảo Tình giống như thay đổi thành một người khác, gương mặt hiền lành lúc trước đã biến mất không thấy, lạnh nhạt đến mức không có bất cứ biểu cảm gì.
“Người ta ở đây không vui vẻ gì, đương nhiên là phải đi về rồi.”
Cô ta tỏ rõ thái độ lạnh nhạt không vui, cho nên tất cả mọi người ở đây đều có thể nhận ra được.
Nhưng mà bọn họ đều cho rằng cảm xúc của Tôn Xảo Tình như thế này là bởi vì cô ta đang khó chịu vì Diệp Ninh.
La Chí vội vàng an ủi: “Cô Tôn, cô không cần thiết chấp nhặt với loại người như Diệp Ninh, thật ra lúc nãy cô ta chỉ cố làm ra vẻ mà thôi.”
Tôn Xảo Tình hơi nhướng mày lên: “Loại người như Diệp Ninh? Các anh có biết cô ấy là loại người nào không?
TBC
Cô ta nhìn mấy gương mặt giả nhân giả nghĩa lấy lòng nịnh nọt ngồi quanh bàn cơm, thật sự cảm thấy buồn cười muốn chết.
Chẳng trách Diệp Ninh không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, càng khinh thường chấp nhặt với những người khác.
La Chí hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Tôn Xảo Tình không chớp mắt.
Đến cả Lý Vân Phong cũng nhíu mày hỏi: “Xảo Tình, rốt cuộc em bị làm sao thế? Có phải Diệp Ninh đã nói gì với em không?”
Lẽ ra không nên để Tôn Xảo Tình tiễn Diệp Ninh về mới đúng, nhưng mà anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, hai người bọn họ đã đi ra ngoài rồi.
Ánh mắt của Tôn Xảo Tình rất lạnh nhạt, nhất là khi nghĩ đến lời khuyên mà Diệp Ninh đưa cho cô ta trước khi cô rời đi.
Thứ bị Lý Vân Phong giấu diếm dưới gương mặt mới anh con người thật của anh.
“Cô Diệp không nói gì với em hết, là các anh quá khinh thường cô Diệp!”
Lý Vân Phong biết Tôn Xảo Tình chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này, lại nghĩ đến thái độ của cô ta đối với Diệp Ninh lúc ở trên bàn cơm.
Không lẽ...
“Cô Tôn, cô có thể nói rõ ràng cho mọi người biết được không? Chúng tôi xem thường Diệp Ninh chỗ nào? Cho dù cô ta có gả chồng thì vẫn là cô ta thôi.” La Chí nói một cách đương nhiên.
Cho dù hiện tại Diệp Ninh đã đẹp hơn rất nhiều, nhưng nói đến cùng thì cô vẫn cứ là một đứa con gái dân quê kiêu ngạo ngang ngược.
Tôn Xảo Tình nhìn anh ta giống như đang nhìn một người ngu: “Mấy người không biết đọc tin tức giải trí hả?”
“Hả?”
La Chí và những người khác đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Không phải bọn họ đang nói đến Diệp Ninh sao?
Có liên quan gì đến tin tức giải trí chứ?
Tôn Xảo Tình cũng lười giải thích nhiều thêm: “Có rảnh thì đi ra ngoài mở mang tầm mắt thêm đi”
Mặt La Chí cứng đờ, cô ta đang trào phúng bọn họ... kiến thức thiển cận đó hả?
Nếu đổi thành những người khác, mấy người trên bàn cơm chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng mà hiện tại bọn họ lại đang đối mặt với Tôn Xảo Tình, cho nên không có ai dám thở mạnh cái nào.
La Chí vì mặt mũi, miễn cưỡng kéo đề tài lại: “Cho dù Diệp Ninh thật sự bị lá thư kia của Lưu Mỹ Lệ lừa đến, nhưng nếu không phải cô ta thật sự chưa tình với Vân Phong thì hoàn toàn không cần thiết đến nơi này. Nói đến cùng vẫn là cô ta luôn si tâm vọng tưởng trước, hoàn toàn không ý thức được chuyện cô ta và Vân Phong đã khác biệt một trời một vực, là người của hai thế giới khác nhau!”
Tôn Xảo Tình giận quá hóa cười: “Tuy rằng tôi không biết vì sao cô Diệp đến đây, nhưng cô ấy chắc chắn không phải vì Vân Phong.”
Câu nói này không chỉ phản bác La Chí mà còn làm cho Lý Vân Phong cảm thấy rất khó chịu.
Tôn Xảo Tình đã hoàn toàn không thèm để ý đến cảm xúc của bọn họ, tiếp tục bổ sung với La Chí: “Nhưng mà câu nói cuối cùng anh nói rất đúng, cô Diệp và các anh đúng là người của hai thế giới khác nhau.”
Những lời này khi được La Chí và Tôn Xảo Tình nói ra, ý nghĩa cũng trở nên khác biệt một trời một vực.