“Tiểu Đống, em dẫn cha mẹ về phòng đi.”
Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Ninh vang lên, ngắt ngang cơn nổi điên của Diệp Đống.
Tay Diệp Đống đã đặt lên khóa cửa rồi.
“Chị...”
Diệp Ninh tăng thêm âm lượng, lặp lại lần nữa: “Dẫn cha mẹ về phòng.”
Tuy rằng Diệp Đống không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể hậm hực nhìn về phía Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân.
TBC
Diệp Quốc Sinh tức giận trừng to mắt: “Con gái, con không được phép gặp nó!”
Diệp Ninh đã vì Lý Vân Phong mà tự sa ngã, đòi sống đòi chết, khung cảnh đó còn chưa qua được bao lâu, bọn họ tuyệt đó sẽ không trơ mắt nhìn cô lại rơi vào đoạn nghiệt duyên này lần nữa!
“Cha, anh ta cũng đã đến rồi, cho dù bây giờ không gặp thì anh ta vẫn sẽ tìm cơ hội khác thôi.” Diệp Ninh bình tĩnh nói, hơn nữa đây còn là sự thật.
Lời này rơi vào trong lỗ tai của Lý Vân Phong đang đứng bên ngoài lại biến thành chứng cứ Diệp Ninh chưa từng dứt tình với anh ta.
Diệp Quốc Sinh thở hồng hộc hổn hển, lý trí nói cho ông biết, Diệp Ninh nói rất đúng.
Nhưng mà về mặt tình cảm, cho dù như thế nào thì ông ấy cũng không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng.
Nhìn gương mặt bình tĩnh của Diệp Ninh, ông hít sâu một hơi, cắn chặt răng.
“Vậy cho nó vào đi!”
Để Lý Vân Phong gặp mặt con gái ngay trước mặt bọn họ, việc này cũng ổn hơn để hai người bọn họ gặp mặt riêng rất nhiều.
Diệp Ninh biết cha lo lắng, cho nên cũng không phản đối.
Diệp Đống nhìn thấy cha và chị đều đã đồng ý, lúc này mới không tình nguyện mở cửa ra.
Nhìn thấy gương mặt vẫn cứ lộ rõ vẻ ngứa đòn giống hệt như quá khứ của Lý Vân Phong, cậu phải dùng hết toàn lực mới không đ.ấ.m một phát qua đó.
Lý Vân Phong rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Có thể tiến vào cổng nhà họ Diệp, anh ta cũng đã tiến gần hơn mục đích của mình một chút rồi.
“Bác trai, bác gái, chào hai bác. Con có mang theo một ít đồ bổ, hi vọng hai bác đừng chê.”
Tục ngữ nói rất đúng, duỗi tay không đánh người đang cười.
Vào nhà lập tức tặng quà chắc chắn sẽ không sai.
Diệp Quốc Sinh ước gì có thể dùng ánh mắt chọt cho cơ thể anh ta thủng vài trăm lỗ, tiếng nói cũng rặn từ trong cổ họng ra ngoài.
“Chúng tôi không nuốt trôi đồ bổ của cậu, có chuyện thì nói, có rắm mau phóng.”
Lý Vân Phong xấu hổ vài giây, lại mỉm cười lên lần nữa.
“Nói ngay nơi này sao?”
Anh ta quay đầu nhìn xung quanh.
Bọn họ đứng ở trước cửa nhà, rất dễ bị hàng xóm nhìn thấy.
Diệp Quốc Sinh đương nhiên cũng phải nghĩ đến thanh danh của Diệp Ninh, hừ lạnh, xoay người về phòng.
Triệu Thu Phân lo sợ bất an đuổi kịp bước chân của chồng.
Diệp Đống trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Phong, giống như dính sát lên người anh ta.
Lý Vân Phong cũng không thèm để ý, đảo mắt nhìn về phía Diệp Ninh.
Dịu dàng, lịch thiệp.
Diệp Ninh buồn nôn mắc ói.
Diệp Đống thô lỗ uy hiếp: “Nhìn cái gì mà nhìn, anh mà nhìn chị của tôi nữa, coi chừng tôi móc mắt của anh ra!”
Lý Vân Phong không chút hoang mang thu hồi tầm nhìn, từ trên cao nhìn xuống cậu.
“Mấy năm không gặp, không ngờ không chỉ có mình chị của cậu thay đổi mà đến cả cậu cũng thay đổi không ít. Tôi còn nhớ rõ khi còn nhỏ, mỗi lần cậu nhìn thấy tôi liên mồm gọi anh trai, mỗi ngày đều năn nỉ tôi làm anh rể của cậu nữa.”
Diệp Đống giận đến méo mũi: “Anh có còn mặt mũi nhắc đến chuyện quá khứ nữa hả? Suýt chút nữa anh đã hại c.h.ế.t chị của tôi...”
“Tiểu Đống, đừng nhiều lời.” Diệp Ninh ngắt ngang sự mất khống chế.
Diệp Đống tiếp tục hung dữ trừng mắt nhìn Lý Vân Phong.
Lý Vân Phong nghe được Diệp Ninh vì anh ta mà suýt chút nữa mất mạng, sâu trong đáy mắt lộ ra vẻ đắc ý.
“Diệp Ninh, xin lỗi, tôi thật sự không ngờ rằng mình sẽ mang đến đau khổ lớn như thế đối với cô.”
Trong giọng nói tràn ngập xin lỗi và áy náy.