Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1276

Lý Vân Phong gật đầu như giã gạo, hiện tại anh ta chỉ để ý đến suy nghĩ của Diệp Ninh. Còn Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân thì anh ta hoàn toàn không để vào mắt.

“Anh đi về trước đi, tôi không muốn để người khác nhìn thấy chúng ta.” Diệp Ninh thúc giúc.

Lý Vân Phong đương nhiên là ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của cô: “Vậy anh đi về trước, em đừng có nhớ anh quá đó.”

Nhớ cái mụ nội mày.

Mặt ngoài Diệp Ninh vẫn cứ mỉm cười, nhưng trong lòng đã bắt đầu văng tục.

Lý Vân Phong lưu luyến không rời xoay người rời đi.

Ánh mắt Diệp Ninh sâu không thấy đáy, ngay lúc anh ta chuẩn bị quẹo ra ngoài thì chợt gọi tên anh.

“Lý Vân Phong, anh muốn bắt đầu lại với tôi lần nữa, có phải là vì thân phận hiện tại của tôi không?”

Lý Vân Phong quay đầu lại, sắc mặt dịu dàng vẫn chưa từng thay đổi: “Thân phận gì chứ? Anh thích con người của em, cho dù em có thân phận gì thì cũng không sao hết.”

Diệp Ninh không nói gì, bình tĩnh nhìn bóng dáng của anh ta biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Một lúc sau, Diệp Đống dùng tốc độ nhanh nhất xông đến hỏi: “Chị, thằng ch.ó kia có làm gì chị không...”

“Ọe!”

Cậu còn chưa nói xong thì đã bị tiếng nôn khan của Diệp Ninh ngắt ngang.

Diệp Ninh vịn tường, liên tục nôn khan.

Diệp Đống lập tức sốt ruột: “Chị, chị bị gì thế? Có phải thằng ch.ó kia ăn h.i.ế.p chị không? Để em đi tìm nó tính sổ!”

Giây tiếp theo Diệp Ninh đã kéo tay cậu lại, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn đối với Lý Vân Phong xuống.

“Sao chị có thể để thằng đó ăn h.i.ế.p chị được chứ.”

“Vậy chị...”

“Chỉ là thấy đồ dơ, buồn nôn quá thôi.” Trong giọng nói của Diệp Ninh ngoại trừ vẻ chán ghét ra thì không còn thứ gì khác.

 

Diệp Đống lộ ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu, nhìn xung quanh.

Con đường chỗ này cũng vừa mới sửa xong, làm gì có thứ gì dơ đâu chứ?

Diệp Ninh chậm rãi ngồi dậy: “Về nhà thôi.”

“Chị, chị với anh ta nói cái gì thế? Thằng chó kia có đến quấy rầy chị nữa không?” Diệp Đống căng thẳng hỏi.

Lúc nãy cậu nhìn thấy vẻ mặt của Lý Vân Phong có vẻ rất vui vẻ, thậm chí còn có chút đắc ý nữa.

Diệp Ninh cũng không trả lời chính diện đề tài này, mà lại lộ ra vẻ cao thâm nói: “Con người luôn phải trả giá đắt cho những chuyện sai trái mà mình từng làm.”

Lý Vân Phong cũng không vội vã rời khỏi thôn, mà lại chậm rãi bắt đầu đi dạo.

Mãi đến khi có người dân trong thôn nhận ra anh ta, kinh ngạc lại vui vẻ chạy lên đón.

“Con là Lý Vân Phong hả? Vân Phong?”

Lý Vân Phong nhìn người phụ nữ trước mặt, cười chào hỏi: “Thím Vương, đã lâu không gặp.

“Ui cha, là Vân Phong thật à? Suýt chút nữa thím đã không nhận ra con rồi!” Thím Vương cười cong mắt.

Trước kia Lý Vân Phong chính là niềm kiêu ngạo của thôn Đại Liễu Thụ, mấy năm đó, mọi người trong thôn đều kiêu ngạo vì anh ta.

TBC

“Thím Vương, mấy năm không gặp, thím vẫn mạnh khỏe như thường nhỉ.” Lý Vân Phong mới nói một câu đã làm thím Vương vui như tết đến.

“Không phải con đã đi ra ngoài học đại học rồi sao? Sao bây giờ lại có rảnh đi về đây thăm mọi người thế?”

Thím Vương nhìn Lý Vân Phong hiên ngang, thật sự rất thích.

“Con tốt nghiệp đại học rồi, lần này cố ý quay về cũng là vì nhớ bà con ở quê.”

“Con có lòng thật đó, còn nhỏ rõ bọn thím. Con có đi xem căn nhà mà con với mẹ con ở lúc trước chưa? Căn nhà đó vẫn luôn bỏ trống.” Thím Vương chủ động nói cho anh ta nghe những thay đổi trong thôn trong mấy năm qua.

Lý Vân Phong lộ ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại đáp lại với tiếng.

“Thôn Đại Liễu Thụ chúng ta có hai người vô cùng tài giỏi. Một người là con, người còn lại chính là Diệp Ninh. Con nhìn thấy con đường mới trong thôn chúng ta rồi đúng không, đây là Diệp Ninh bỏ tiền sửa lại cho thôn chúng ta đó!”

Thím Vương hưng phấn nói, nhìn thấy con đường mới dưới lòng bàn, cực kỳ sung sướng thoải mái.

 
Bình Luận (0)
Comment