“Lý Vân Phong, anh đến cứu tôi sao?”
Trong mấy ngày bị bắt này, Lưu Mỹ Lệ thật sự muốn điên rồi.
Lý Vân Phong nhìn người phụ nữ tiều tụy lại chật vật, không chỉ không hề thương hai chút nào, ngược lại trong mắt còn chợt lóe lên ánh sáng.
“Cho dù tôi có thể cứu cô thì cô cũng phải nói cho tôi biết đầu đuôi mọi chuyện là thế nào?”
Lưu Mỹ Lệ giống như người đang c.h.ế.t đuối túm được cọng rơm rạ cuối cùng, kích động gào rống: “Tôi bị Diệp Ninh hãm hại! Là con nhỏ đê tiện kia hại tôi!”
Lý Vân Phong cố ý nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó mới nói với cô ta: “Là La Chí nhờ vã tôi, tôi cũng phải tốn rất nhiều mối quan hệ mới có thể đến nơi này gặp được cô, tôi chỉ có năm phút mà thôi.”
Lưu Mỹ Lệ hít một hơi thật sâu, đã hiểu ý của anh ta, biết cô ta không thể chỉ lo phát tiết hận ý đối Diệp Ninh mãi được.
“Hôm đó tôi ra khỏi tiệm cơm, trên đường về gặp được Diệp Ninh, tôi thề lúc đó tôi chỉ muốn nói chuyện với Diệp Ninh thôi. Là anh của tôi, không biết anh của tôi nghĩ thế nào mà lại lái xe chạy đến chỗ mấy tên buôn người...”
Cô ta gian nan nói, trong mấy ngày bị bắt ngồi tù này cô ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Thay vì để hai anh em bọn họ cùng nhau bị bắt đi tù thì còn không bằng để anh trai của cô ta gánh vác hết mọi chuyện.
Chờ sau khi cô ta đi ra ngoài rồi, mới cơ hội ở bên ngoài giúp đỡ.
TBC
Ánh mắt của Lý Vân Phong khẽ d.a.o động: “Sau đó vì sao mấy người lại bị bắt?”
Lưu Mỹ Lệ vừa mới ổn định lại cảm xúc, bây giờ lại kích động lần nữa: “Tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Diệp Ninh, thật ra cô ta đã thông đồng với mấy tên công an kia từ lâu rồi. Bọn họ đứng sẵn ở bên ngoài, chỉ cần Diệp Ninh ra lệnh là được. Cũng không biết rốt cuộc con nhỏ Diệp Ninh đê tiện kia đã dùng thủ đoạn gì mà có thể làm cho mấy người ở nơi đây đều nghe lời cô ta răm rắp!”
Đây là chuyện mà cô ta không thể nào nghĩ ra được, tại sao Diệp Ninh lại có thể làm được chứ?1
Lý Vân Phong đã nghe rõ ràng rành mạch, mà đây cũng chính là câu trả lời mà anh ta muốn.
“Lý Vân Phong, anh có quan hệ rất rộng rãi, nhất định có thể cứu tôi ra ngoài đúng không? Chỉ cần tôi đi ra ngoài, tôi có thể cho anh một số tiền lớn. Anh cũng biết mà, tôi và anh tôi đều rất có tiền!” Lưu Mỹ Lệ vừa cầu xin, vừa dùng tiền bạc để dụ dỗ.
Lý Vân Phong hơi mỉm cười, trực tiếp đứng lên nói: “Đã hết năm phút rồi, tôi phải đi đây.”
“Sao lại nhanh thế?” Con ngươi của Lưu Mỹ Lệ kịch liệt co rút lại, bọn họ cũng chỉ mới nói với nhau vài câu mà thôi, tuyệt đối không đến năm phút: “Anh còn chưa nói có đồng ý giúp tôi hay không?”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Lý Vân Phong, vô cùng chờ mong anh ta có thể đưa ra câu trả lời khẳng định.
Lý Vân Phong đúng là đã mở miệng, nhưng mà lời anh ta nói ra lại làm Lưu Mỹ Lệ rơi thẳng vào địa ngục.
“Tôi cũng muốn giúp cô lắm, nhưng mà hai anh em hai người đã phạm tội, đây là chuyện mà bất cứ ai cũng không thể thay đổi. Cô cứ yên tâm ở trong tù cải tạo, tranh thủ cơ hội thay đổi thành người mới đi!”
Lưu Mỹ Lệ thở hổn hển, lúc nãy anh ta cũng không có nói như thế!
Lý Vân Phong xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng mà giây tiếp theo hình như anh ta lại nghĩ đến gì đó, lại quay đầu nhìn cô ta.
Lưu Mỹ Lệ còn tưởng rằng anh ta đã thay đổi suy nghĩ, hi vọng vừa mới bị dập tắt lại le lói trở lại.
Cô ta hồi hộp đến mức quên cả việc hít thở.
“Không phải cô muốn biết vì sao Diệp Ninh lại lợi hại đến thế này sao?” Trên mặt Lý Vân Phong tràn ngập vẻ hài hước: “Bởi vì cô ta đã không còn là Diệp Ninh của quá khứ, hiện tại cô ta là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất trong nước, giá trị con người lên đến mấy chục vạn, thậm chí hàng trăm vạn. Đừng nói là đồn công an trong trấn, cho dù là tỉnh thành thì cũng sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ sự an toàn cho cô ta. Hai anh em mấy người vậy mà còn muốn hơn thua với cô ta, đúng là cực kỳ ngu xuẩn.”
Lưu Mỹ Lệ cứng đờ, nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh ta, không hề nhúc nhích nữa.
Lý Vân Phong tiếp tục cười nói: “Thật ra lần này tôi còn phải cảm ơn cô nữa đó, nếu không nhờ cô dùng âm mưu quỷ kế đưa Diệp Ninh đến bên cạnh tôi thì làm sao tôi có thể biết được mấy chuyện này, sau đó lại bắt đầu lại lần nữa với cô ta chứ.”
Anh ta nói đến đây thì dừng, tiêu sái xoay người đi, rời đi không thèm quay đầu lại.
Một giây.
Hai giây.
Mười giây.
“A!! Lý Vân Phong, tôi muốn g.i.ế.c anh! Diệp Ninh, tôi hận cô! Tôi hận cô...”