Công an không nghi ngờ cách giải thích của Vương Kim nữa, sau khi hỏi rõ ràng xong, nâng người đàn ông đã ngất đi lên xe cảnh sát.
Vài phút sau, xe cảnh sát rời đi, trong sân cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Hai chân Chu Giai Bội đã mềm nhũn, ngã xuống.
Cũng may mà Vương Kim nhanh tay lẹ chân đỡ được cô ấy, nửa kéo nửa lôi đỡ cô ấy lên ghế sofa ngồi xuống.
“Người kia có... c.h.ế.t không?”
Chu Giai Bội rõ ràng là đang rất bất an, nếu người kia đã chết, vậy Vương Kim sẽ phạm phải tội g.i.ế.c người.
Giây tiếp theo Vương Kim đưa ra một câu trả lời vô cùng khẳng định: “Không c.h.ế.t đâu, chút vết thương đó sẽ không c.h.ế.t được.”
Anh ấy ra tay rất có chừng mực, cũng chỉ là cho đối phương một bài học nho nhỏ mà thôi.
Lúc này Chu Giai Bội mới thở phào nhẹ nhõm: “Không c.h.ế.t là được rồi, không c.h.ế.t là được rồi...”
“Nhà cô có hộp y tế không?” Vương Kim cởi áo khoác ra, vừa quan sát xung quanh vừa hỏi.
“Hả?”
“Nhà cô có hộp y tế không?” Vương Kim lặp lại lần nữa.
Chu Giai Bội hoàn toàn không biết anh ấy muốn làm cái gì, chỉ ngơ ngác chỉ vào cái tủ cách đó không xa.
Vương Kim đi qua, nhanh chóng tìm được một hộp y tế nhỏ ở trong góc.
Anh ấy lại quay về bên cạnh Chu Giai Bội.
“Anh muốn làm gì thế?”
Chu Giai Bội cảm nhận được anh ấy đến gần, thần kinh toàn thân đều trở nên căng thẳng.
Vương Kim lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Xử lý vết thương giúp cô đó, nếu không thì còn có thể làm cái gì nữa?”
Anh ấy đúng là xui xẻo thật, không ngờ còn gặp phải loại chuyện này.
Nhưng mà anh ấy đã hứa với Cố Phong và Diệp Ninh là sẽ chăm sóc cho cô ấy, cũng không thể đi ngay bây giờ được.
Chu Giai Bội nhìn chằm chằm vào anh ấy, vô cùng khó hiểu và nghi ngờ với lời anh ấy nói.
Vương Kim không rảnh quan tâm cô ấy nghĩ cái gì, chỉ lo tự ngồi xuống, bắt đầu sát trùng vết thương trên cổ của cô ấy.
“Shh...”
Chu Giai Bội đau đến hít hà.
Vương Kim nhịn không được trêu chọc: “Có cần làm lố đến thế không, lúc nãy cô còn la hét nói mình không sợ c.h.ế.t nữa đó.”
“Nếu không thì anh cứ bị thương thử đi?” Chu Giai Bội rõ ràng là bị anh ấy kích thích, bắt đầu khúc nhạc dạo chuẩn bị cãi nhau quen thuộc.
Vương Kim cong khóe môi lên, còn có sức cãi nhau với anh ấy, có nghĩa là cô ấy đã khôi phục lại rồi.
Động tác của anh ấy rất nhanh nhẹn, chỉ mất một hai phút đã xử lý xong.
“Được rồi.”
“Nhanh vậy à? Anh có biết làm không đó?” Chu Giai Bội lộ ra vẻ mặt không quá tin tưởng.
Vương Kim cười: “Chị hai à, cô chỉ bị thương ngoài da thôi, sát trùng miệng vết thương rồi rải chút thuốc bột là được rồi, không lẽ tôi còn phải khâu miệng vết thương lại cho cô nữa hả?”
Chu Giai Bội không cam lòng yếu thế nói: “Anh biết khâu miệng vết thương à?”
Vương Kim giơ tay nhún vai: “Cái này thì tôi không biết thật.”
Nói xong anh ấy cất gọn hộp y tế lại, sau đó bắt đầu dọn dẹp đồ đạc bừa bộn trong phòng.
Chu Giai Bội không ngờ rằng anh ấy còn sẽ làm việc này giúp cô ấy, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh ấy, trong lòng giống như có thứ gì đó đang chậm rãi lên men.
Tên mập này hình như cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng của cô ấy, hơn nữa hình như anh ấy còn biết võ nữa, rõ ràng anh ấy béo như thế, nhưng lại đánh nhau giỏi đến vậy, giỏi giống hệt như anh của cô ấy vậy.
Vương Kim cũng không để ý đến cô ấy, cuối cùng múc nước sạch, lau sạch vết m.á.u trên mặt đất, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chờ làm xong hết những chuyện này thì trời cũng đã sắp sáng.
Trong phòng ngoài phòng đều sạch sẽ hẳn ra, còn sạch sẽ ngăn nắp hơn lúc ăn trộm đến thăm nữa.
“Được rồi, tôi cũng phải đi về rồi.” Vương Kim cảm thấy anh ấy cũng coi như tận tình tận nghĩa, có thể yên tâm rời đi rồi.