Diệp Ninh suy nghĩ, thật ra tối nay cô còn phải đến Hồng Hải nữa, nhưng Cố Phong lại ở ngay trước mặt, đương nhiên là không thể đi rồi.
“Được, về nhà thôi.”
Cố Phong chủ động mở cửa xe cho cô.
“Có một tin tức tốt muốn báo cho anh.” Vào xe, Diệp Ninh không đợi Cố Phong hỏi đã chủ động ở miệng: “Chuyện Chu Giai Bội gia nhập đoàn văn công chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Cố Phong lộ ra chút kinh ngạc, tuy rằng trước kia nghe cô bé kia tràn ngập tự tin nói, nhưng mà anh vẫn luôn lo lắng, không ngờ cô ấy lại thật sự tự dựa vào tài năng của mình mà thành công được chọn.
“Cô có giúp em ấy không đó?”
“Không có.” Diệp Ninh đưa ra câu trả lời chắc nịch.
Cố Phong mừng thay cho Chu Giai Bội.
Diệp Ninh nhìn mặt nghiêng của anh: “Tạm thời anh đừng nói cho cô ấy, vài ngày sau người của đoàn văn công sẽ đi liên lạc với cô ấy.”
Không ai biết Mục Văn Hạo đã hết hi vọng hay chưa, cho nên hiện tại cô muốn giảm thiểu việc Cố Phong tiếp xúc với Chu Giai Bội nhiều nhất có thể.
“Được.”
Diệp Ninh nói như thế nào thì Cố Phong làm như thế đấy.
Viện gia thuộc của quân khu.
Diệp Ninh và Cố Phong vừa mới đến dưới lầu thì đã nghe được tiếng khóc từ trong phòng của Vương Cường vọng ra.
Người khóc là Trần Hồng Diễm, chị ta đang gân cổ lên mà gào.
Vương Hinh Tuyết được đón về nhà được ít hôm rồi, người trong viện gia thuộc chưa từng nhìn thấy Vương Hinh Tuyết đi ra ngoài.
Nhưng mà Trần Hồng Diễm thì mỗi ngày đều đi xuống dưới thở ngắn than dài.
Nhà Vương Cường là căn phòng ở phía đông lầu hai, mà nhà của Diệp Ninh và Cố Phong thì ở lầu bốn.
Lúc lên lầu đi ngang qua nhà họ Vương, tiếng khóc của Trần Hồng Diễm đã ngừng lại, nhưng lại nghe được tiếng kêu to đầy sợ hãi của Vương Hinh Tuyết.
“Không dám! Tôi thật sự không dám nữa! Ông chủ Mục, anh ta cho tôi đi, đừng g.i.ế.c tôi!”
Giọng nói của cô ta dữ tợn lại vặn vẹo, gần như vang vọng khắp hàng hiên, cho dù Diệp Ninh và Cố Phong muốn không nghe cũng không được.
Diệp Ninh hơi nín thở, theo bản năng nhìn về phía Cố Phong.
Quả nhiên Cố Phong trực tiếp dừng chân lại, sau đó toàn bộ đường nét trên gương mặt đều bắt đầu căng thẳng.
Vương Hinh Tuyết gào rống lúc to lúc nhỏ, lặp đi lặp lại chỉ có vài câu đó.
Diệp Ninh hít một hơi thật sâu, giục Cố Phong: “Đi thôi.”
Lúc này Cố Phong mới lại nhấc chân bước đi.
Chờ hai người về đến nhà, bầu không khí mang theo một chút áp lực không nói nên lời.
Diệp Ninh biết Cố Phong đã bắt đầu nổi lên lòng nghi ngờ với Mục Văn Hạo, hiện tại cũng chỉ có thể giả vờ như không biết gì hết.
Vương Hinh Tuyết đã điên rồi, chỉ dựa vào mấy câu nói bậy bạ kia, cũng không thể khẳng định được điều gì.
Cố Phong cứ đứng yên ở đó không nhúc nhích, Diệp Ninh cảm thấy cô cần phải nói gì đó mới được.
Nhưng mà trước khi cô kịp mở miệng nói chuyện thì Cố Phong đã lập tức nhìn về phía cô.
“Tôi cảm thấy có thể đi hỏi thăm Vương Hinh Tuyết.”
Trong lòng Diệp Ninh căng thẳng, chuyện cô lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Cho dù cảm xúc của cô có phức tạp đến mức nào thì vẻ mặt lại càng thêm bình tĩnh.
“Hỏi cái gì?”
“Hỏi xem tên đầy đủ của ông chủ Mục mà cô ta nói là gì?” Sắc mặt Cố Phong vô cùng nghiêm túc.
Tuy rằng anh không biết rốt cuộc Vương Hinh Tuyết đã trải qua những gì, nhưng thông qua những gì cô ta biểu hiện thì rõ ràng là có liên quan đến ông chủ Mục kia.
Nếu Vương Hinh Tuyết thật sự bị người ta hãm hại, nhưng vậy đối phương rõ ràng là đang vi phạm pháp luật.
Diệp Ninh cãi lại: “Tạm thời không nói với tình huống hiện tại của Vương Hinh Tuyết thì còn có thể nói ra được tên đầy đủ của đối phương hay không. Cho dù cô ta nói ra được thì ai lại đi tin lời của một người điên chứ?”