Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 629

Mục Văn Hạo càng ngày càng dạt dào hứng thú, đột nhiên lại hỏi: “Cô có muốn biết trước khi tôi trở thành ông chủ Mục mà người người đều sợ hãi thì đã phải trải qua những năm tháng như thế nào không?”

Ngay từ đầu anh ta còn cho rằng Diệp Ninh cũng sẽ vẫn không thèm quan tâm, nhưng mà không ngờ Diệp Ninh lại nói: “Muốn.”

Anh ta vốn dĩ đã hưng phấn lại càng hưng phấn hơn.

Không ngờ cô lại còn có hứng thú với quá khứ của anh ta, đối với Mục Văn Hạo mà nói, đây thật sự là một tín hiệu cực kỳ quan trọng.

“Cô đừng có thấy hiện tại tôi sống rất tốt mà lầm, thật ra tôi là một đứa trẻ mồ côi.”

Câu đầu tiên khi Mục Văn Hạo mở miệng ra đã lập tức làm Diệp Ninh kinh ngạc.

Cô thật sự kinh ngạc.

Từ trước đến nay Diệp Ninh chưa từng nghĩ đến chuyện anh ta là trẻ mồ côi.

Đây là lần đầu tiên Mục Văn Hạo kể về quá khứ của mình cho người khác, cảm giác này giống như mở rộng cánh cửa lòng đã phủ đầy bụi với một người khác.

“Tôi nhớ rõ chắc là vào năm tôi ba bốn tuổi gì đó, cha mẹ tôi đã c.h.ế.t vì bệnh, sau đó tôi bị gia đình chú thím quăng vào trong núi bỏ mặc. Lúc đó trong núi còn có sói, có lẽ bọn họ cho rằng tôi sẽ bị sói ăn thịt đi. Nhưng mà khiến bọn họ phải thất vọng rồi, tôi ở trong núi dạo một vòng chừng hơn nửa tháng, sau đó lại đi ra.”

Giọng điệu của Mục Văn Hạo rất nhẹ nhàng, rõ ràng là mang theo ý cười, giống như đang kể lại tình cảnh thê thảm của người nào đó.

Diệp Ninh nghe mà nhíu mày, tuy rằng anh ta không kể lại anh ta ở trong núi đã phải trải qua những chuyện gì, nhưng chỉ cần ngẫm lại cũng biết một đứa bé mới ba bốn tuổi muốn sống sót trong ngọn núi có đầy thú dữ thì phải trải qua bao nhiêu chuyện nguy hiểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-629.html.]

“Có phải cô cũng cảm thấy tôi giỏi lắm đúng không? Có cảm thấy chú thím tôi đáng ghét lắm không?” Mục Văn Hạo cẩn thận để ý từng phản ứng nhỏ trên mặt Diệp Ninh, thích nhìn thấy cô bởi vì anh ta mà d.a.o động cảm xúc.

Diệp Ninh lựa chọn im lặng.

Nhưng mà những lời Mục Văn Hạo nói ra sau đó lại làm cô sợ hãi hết hồn.

“Cho nên chờ tôi lớn lên rồi, có đủ năng lực, tôi đã cố ý quay về thăm chú thím, cũng quăng con trai của bọn họ vào trong hang sói.

Mục Văn Hạo mỉm cười nói, thậm chí còn rất đắc ý.

Chút thương hại vừa mới xuất hiện trong lòng Diệp Ninh đã lập tức biến mất sạch sẽ.

Đầu óc của cô đúng là bị úng nước rồi, cho nên mới đi thương hại Mục Văn Hạo khi còn nhỏ.

TBC

Lúc Mục Văn Hạo nói đến những chuyện này, hoàn toàn không cảm thấy có gì sao cả: “Chuyện này không phải rất hợp lý sao. Tôi chỉ là đáp trả lại những gì bọn họ từng làm với tôi khi xưa mà thôi.”

Diệp Ninh nhìn thấy dáng vẻ đương nhiên của anh ta, sắc mặt trở nên càng xấu hơn.

“Sau khi chạy ra khỏi núi thì tôi bắt đầu lưu lạc. Lúc tôi còn nhỏ yếu lắm, chỉ có thể làm ăn mày đi xin cơm, giành đồ ăn với chó hoang, lại còn chịu đựng người khác đánh chửi nữa. Lúc đó nếu tôi có thể ăn được một chén mì nóng hổi như thế này, thật sự là c.h.ế.t cũng không tiếc.”

Mục Văn Hạo nhìn chằm chằm mì trong chén, cảm thán sự thê thảm trong quá khứ.

“Sau đó tôi lớn lên một chút, tôi học được cách đi lao động khổ sai. Tôi từng vào tiệm rèn làm học đồ, cũng từng đến cảng khiêng bao tải, lúc tôi nghèo túng nhất còn đến võ quán làm người luyện võ cùng. Không phải kiểu người luyện võ trong tưởng tượng của cô đâu, là là cái kiểu đi lên cho người ta đánh đó. Có rất nhiều lần suýt chút nữa tôi đã bị người ta đánh c.h.ế.t luôn rồi, cuối cùng cũng chỉ kiếm được ba năm hào.”

Không biết có phải đã rơi vào trong hồi ước quá khứ hay không, nụ cười trên mặt Mục Văn Hạo dần dần biến mất, theo bản năng vuốt ve những nơi từng rất đau trên người.

 
Bình Luận (0)
Comment