“Hai người bị hại khác hiện tại đang ở bên ngoài, bọn họ đã đồng ý đứng ra vạch tội Smith.” Cố Phong nói ngắn gọn.
Ngay từ đầu anh còn cho rằng mấy ngày không gặp Diệp Ninh cũng không có gì, nhưng mà hiện tại nhìn thấy Diệp Ninh rồi, anh mới biết được anh nhớ cô đến mức nào.
Nhưng mà phần nhớ nhung này cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Trịnh Thư Vân nghe xong lời Cố Phong nói, phản ứng còn kích động hơn Diệp Ninh rất nhiều lần, hưng phấn khoa tay múa chân: “Thật sao? Doanh trưởng Cố, anh thật sự quá lợi hại! Sao anh tìm được bọn họ, thuyết phục bọn họ thế?”
Cố Phong ho khan, cũng không cảm thấy đây là công lao của mình nói: “Bọn họ đều là người bị hại, đương nhiên cũng hi vọng có thể lấy lại công bằng cho chính mình.”
Trịnh Thư Vân gật đầu như giã gạo, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng có thể thả lỏng lại.
Diệp Ninh cũng cho Cố Phong một ánh mắt khen ngợi, hơn nữa anh quay về thật sự quá kịp lúc.
Nếu thật sự để Smith rời đi, vậy muốn bắt ông ta lại lần nữa chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Cô không biết một việc, thật ra đây chính là hạn chót mà Cố Phong đã hứa với Lữ Đình.
Lữ Đình nhanh chóng dẫn hai thiếu nữ từ bên ngoài đi vào.
Bọn họ trông cũng trạc tuổi với Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân, gương mặt rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, sau khi đi vào, bọn họ rõ ràng là đang né tránh ánh mắt của từ xung quanh.
Lữ Đình tặng cho Cố Phong một ánh mắt, sau đó lập tức dẫn theo hai người bọn họ vào trong lấy lời khai.
Mà Cố Phong và mấy người Diệp Ninh thì lại ở bên ngoài chờ đợi.
Thời gian chờ đợi luôn rất dài dòng.
Diệp Ninh và Cố Phong không cố tình đi nói chuyện với nhau, nhưng mà Trịnh Thư Vân lại từng ậm ừ muốn nói chuyện mấy lần, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói gì hết.
Cứ như thế gần nửa tiếng đồng hồ, Lữ Đình mới là người đầu tiên ra khỏi phòng.
“Bọn họ đã đồng ý làm nhân chứng ra tòa rồi, lần này Smith đừng hòng thoát tội nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-644.html.]
Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân, Ngô Hàm Nhu cũng là người bị hại trong vụ án này, nghe được tin tức như thế, đương nhiên là rất vui vẻ.
Bọn họ đã vô cùng sốt ruột chờ đợi phiên tòa mau chóng mở ra thẩm tra xử lý vụ án này.
Chờ đến chuyện bên đồn công an xử lý xong, bên ngoài cũng đã tối đen.
Trịnh Thư Vân đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa Diệp Ninh và Cố Phong.
“Doanh trưởng Cố, chúng tôi vừa mới tan ca xong đã đến đây, đến bây giờ còn chưa có ăn cơm tối nữa đó. Anh mau mời Diệp Ninh của anh đi ăn cơm đi.”
Cô ấy thật sự không muốn tin chuyện Cố Phong thật lòng muốn ly hôn với Diệp Ninh, cho nên hiện tại cũng cực lực tác hợp cho bọn họ.
Cố Phong không từ chối nói: “Nếu thế thì mọi người đi chung với nhau đi.”
“Không cần không cần không cần, chúng tôi còn phải về nhà, hai người các anh đi ăn đi.” Trịnh Thư Vân hoàn toàn không cho Diệp Ninh và Ngô Hàm Nhu có cơ hội nói chuyện, trực tiếp tự quyết định.
Cố Phong nhìn về phía Diệp Ninh với ánh mắt dò hỏi.
Diệp Ninh hơi gật đầu.
Trịnh Thư Vân nhìn thấy Diệp Ninh cũng không từ chối, lập tức cười không khép miệng lại được, kéo cánh tay của Ngô Hàm Nhu trực tiếp rời đi.
Không bao lâu sau, chỉ còn lại hai người Diệp Ninh và Cố Phong.
TBC
Cố Phong cũng không lái xe, ra hiệu với Diệp Ninh: “Chúng ta đi bộ đi.”
“Được thôi.”
Diệp Ninh đồng ý, cũng muốn mượn cơ hội này để nói chuyện với anh.
Mà lúc này Ngô Hàm Nhu đã bị Trịnh Thư Vân kéo đi xa dần dần thả chậm bước chân lại.
“Cái anh Cố Phong kia là chồng trước của Diệp Ninh hả?”