Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 653

Diệp Ninh vừa mới nói xong, bầu không khí trong văn phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Ngô Thu Á trực tiếp nhướng mày.

Cô nói đến là vấn đề, chứ không phải ý kiến.

Chỉ sai lệch một chữ, nhưng khác nhau như trời với đất.

Vẻ mặt của Lý Hiểu càng thêm nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ninh tràn ngập không vui.

“Vậy cô cứ nói nghe xem thử, kịch bản của chúng tôi có vấn đề gì!”

TBC

Nói đến hai chữ chúng tôi, cô ta còn cố ý tăng thêm âm lượng.

Kịch bản này từ lúc lập dàn ý đến sáng tác đã mất hơn hai năm, tuyệt đối không đến lượt một người ngoài nghề đứng đó nói ra nói vào.

Trong số bốn người chỉ có Trương Quốc Trụ là gióng lỗ tai lên, vô cùng nghiêm túc chờ đợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-653.html.]

Diệp Ninh không thèm để ý đến phản ứng của Ngô Thu Á và Lý Hiểu, tằng hắng một tiếng rồi nói: “Đầu tiên, tính xung đột trong kịch bản chưa đủ kịch liệt. Thiết lập của vai chính là một đứa trẻ mồ côi đi lang thang khắp nơi, cuối cùng được một gánh hát bán nghệ nhận nuôi, học tập võ thuật sau đó trở thành tông sư của một thế hệ. Mấy người muốn làm nổi bật sự thê thảm của nhân vật chính ở giai đoạn đầu và sự mạnh mẽ ở phần cuối, nhưng mà làm như thế thì thiết lập sẽ rất đơn giản, rất khó có thể làm người xem cộng minh.”

Ngô Thu Á nhíu mày, ngay từ đầu ông ấy chỉ cho rằng Diệp Ninh đang thuận miệng nói bậy, nhưng mà sau khi nghe cô nói xong rồi, cũng cảm thấy có hơi có lý/

Lý Hiểu lập tức kích động cãi lại: “Thân phận của nhân vật chính chính là dựa theo đại đa số dân chúng bình thường, tại sao lại không thể làm người xem cộng minh được chứ? Tôi cảm thấy cô cố ý bắt bẻ thì có.”

“Nếu là một đứa trẻ mồ côi ở hiện thực thì đứa trẻ đó một là sẽ được gia đình khác nhận nuôi, hai là sẽ lưu lạc đầu đường, ai mà trùng hợp đến mức có thể được gánh hát bán nghệ nhân nuôi chứ? Hơn nữa xin lỗi tôi nói thẳng, nếu cái gánh hát bán nghệ này mà có thể đào tạo ra được một người trở thành tông sư của một thế hệ thì bọn họ cũng đã không đứng bán nghệ ở đầu đường rồi. Mấy người không cảm thấy thiết lập như thế là có vấn đề sao?” Diệp Ninh không chút hoang mang phát biểu cái nhìn của mình.

Lý Hiểu tức muốn hộc m.á.u nói: “Ai nói gánh hát bán nghệ thì không thể đào tạo ra được tông sư của một thế hệ chứ? Bản thân vai chính có thiên phú hơn người không được sao?”

“Được. Vậy cho vai chính tự học thành tài, thiết lập như thế cũng không phải không được. Nhưng mà giai đoạn đầu cô vì muốn làm nổi bật những khó khăn của vai chính nên đã xây dựng vai chính trở nên quá bình thường. Một thiên tài thì từ lúc mới bắt đầu cũng đã nên là thiên tài rồi, chứ không phải giai đoạn đầu rất bình thường, sau đó đột nhiên có một ngày lại trở thành thiên tài. Như thế không phải là khác biệt quá lớn rồi sao?”

Diệp Ninh phân tích vào đúng trọng tâm.

Lý Hiểu tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên nói cái gì.

Diệp Ninh cũng không muốn tranh luận với cô ta, chỉ tiếp tục nói: “Điểm nổi bật của bộ điện ảnh này ngoại trừ quá trình trưởng thành của vai chính ra thì còn có việc triển lãm võ thuật của chúng ta. Cốt truyện đánh nhau ở bên trong đúng là rất xuất sắc, cũng có thể nhận ra hai người đã nghiên cứu rất kỹ ở phương diện này. Nhưng mà thật sự quá nhiều, một vai chính trưởng thành từ một gánh hát bán nghệ, vậy vì sao lại biết được nhiều loại võ thuật khác nhau như thế? Thay vì cố làm ra một nồi lẩu thập cẩm để thu hút sự chú ý của người khác thì còn không bằng chỉ chuyên tập trung vào một môn.”

 
Bình Luận (0)
Comment