“Đây là, đây là, đây là…”
Ngô Thu Á liên tục lặp lại ba lần, vậy mà lại không thể nào nói ra được một câu nào hoàn chỉnh cả.
Một tiếng sau, cuối cùng ông ấy cũng ngẩng đầu ra khỏi kịch bản, mặt đầy vẻ khiếp sợ và kích động.
Trương Quốc Trụ còn chưa kịp “xem xong” kịch bản cuối cùng, còn trực tiếp cướp kịch bản đi, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy chữ viết bên trên một cách bình thường rồi.
Bởi vì quá kích động, giọng nói của Ngô Thu Á còn xuất hiện một chút run rẩy nhẹ.
“Đây thật sự là do cô sáng tác sao?”
Diệp Ninh cười nói: “Vô cùng chính xác.”
Ngô Thu Á lại ý thức được gì đó, hai mắt kịch liệt co rút lại: “Cô dùng ba ngày để sáng tác ra nó?”
Diệp Ninh tiếp tục gật đầu, sau đó chỉnh lại cho đúng: “Nói chính xác hơn thì là ba đêm.”
Chỉ là viết tay đúng là lãng phí rất nhiều công sức, ba ngày qua cô đều thức đêm.
Ngô Thu Á không biết nên dùng ngôn từ nào để miêu tả tâm trạng hiện tại của ông ấy.
TBC
Khiếp sợ, ngoại trừ khiếp sợ thì vẫn cứ là khiếp sợ.
Kinh hỉ, ngoại trừ kinh hỉ thì vẫn cứ là kinh hỉ.
“Tốt, tốt, tốt! Thật sự là quá tốt! Đây thật sự là kịch bản tốt nhất mà tôi từng xem qua!”
Ông ấy vui vẻ đến mức không thể nào ngồi yên trên ghế được nữa, kích động đứng lên, liên tục đi tới đi lui trong văn phòng.
Trong đầu thậm chí đã bắt đầu có sẵn người được chọn cho vai nam nữ chính, bắt đầu phác hoạ ra cảnh tượng quay chụp.
Giống như không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa.
“Đạo diễn Ngô hài lòng là được rồi.”
Mặt mày Diệp Ninh vẫn cứ bình tĩnh như cũ, không màng hơn thua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-665.html.]
Kịch bản đương nhiên là hay rồi, kịch bản mà cô viết chính là một bộ điện ảnh từng chấn động một thời ở kiếp trước.
Lúc trước khi điện ảnh này vừa mới công chiếu, đã dâng lên một phong trào học cổ võ trên khắp cả nước, đầu đường cuối ngõ nam nữ già trẻ đều sẽ bàn tán đến.
Trong năm nó được công chiếu gần như đã được phong thần, cho dù là mười năm sau, nó vẫn là một tác phẩm kinh điển không thể nào siêu việt.
Hiện tại cô viết nó ra sớm hơn hai năm, sao có thể không làm cho Ngô Thu Á hài lòng được chứ.
Ngô Thu Á cười đến híp cả mắt lại, hai mắt biến thành một đường thẳng: “Hài lòng! Hài lòng! Tôi thật sự quá hài lòng!”
Có kịch bản này, xác suất chinh chiến giành giải thưởng lớn lại được gia tăng thêm một nửa.
Lúc này tiếng cảm thán của Trương Quốc Trụ cũng vang lên “Thần kỳ, thật sự là quá thần kỳ! Diệp Ninh, cái đầu của cô phát triển như thế nào thế?”
Anh ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đầu của Diệp Ninh, dáng vẻ khoa trương kia giống như đang nhìn báu vật quý giá gì đó.
Có thể dùng ba ngày đã sáng tác ra được một kịch bản hấp dẫn như thế, chỉ sợ chắc có tìm khắp cả nước cũng không thể tìm ra được người thứ hai.
Diệp Ninh dở khóc dở cười, cái đầu của cô cũng chỉ là đầu bình thường, chẳng qua trong đầu lại chứa ký ức của hai đời mà thôi.
“Đạo diễn Ngô, đạo diễn Trương, hai người cảm thấy kịch bản tôi viết có thể trở thành kịch bản quay chụp lần này sao?”
Khi hỏi ra vấn đề này, Diệp Ninh vẫn cứ mỉm cười, hiển nhiên là vô cùng tự tin.
Ngô Thu Á thậm chí không hề do dự một giây nào, giống như chỉ cần do dự một giây thì cũng là một sự sỉ nhục đối với kịch bản này.
“Không thành vấn đề! Chính là nó!”
Đề tài của kịch bản này hoàn toàn được sáng tác theo đúng yêu cầu của ông ấy, cho dù là thiết lập nhân vật, xây dựng bối cảnh, các tình tiết phát triển đều không thể nào bắt bẻ được.
Hơn nữa cho dù chỉ mới xem nội dung trong kịch bản thôi, ông ấy cũng đã bị các tình tiết bên trong hấp dẫn không thể nào rút ra được.
Nhất là khi điện ảnh đến khúc cuối, cao trào liên tục nối tiếp nhau xuất hiện, làm m.á.u người ta đều sôi sục, hưng phấn đến mức không thể nào khống chế được.
Tình yêu nước, tình yêu nam nữ, cái gì cũng có. Bối cảnh xây dựng rất rộng lớn, nội dung phong phú, đây rõ ràng là kịch bản hoàn mỹ nhất mà Ngô Thu Á gặp được.
Từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ cảm thấy trên đời này có tác giả thiên tài gì cả, nhưng mà hiện tại thiên tài lại đáng sống sờ sờ đứng trước mặt ông ấy.