Trịnh Hồng Xương thở dài, ngay từ đầu ông ấy còn đang định kéo dài việc này thêm một chút, nghĩ xem còn có cách nào cứu vãn hay không. Nhưng mà tin bọn họ ly hôn lại đột nhiên bị lan truyền ra khắp quân khu, đến cả ông ấy cũng nghe thấy được, cho nên đơn xin ly hôn này ông ấy không muốn phê duyệt thì cũng phải phê thôi.
“Thằng nhóc nhà cậu, cậu thật sự muốn ly hôn đến thế à?”
Ông ấy rõ ràng là đã hiểu lầm, cho rằng Cố Phong đã lan truyền tin tức ly hôn ra ngoài để tạo áp lực cho ông ấy.
Dù sao thì chuyện này ngoại trừ hai đương sự là Cố Phong và Diệp Ninh cũng chỉ có ông ấy và lãnh đạo Lâm Thanh của Diệp Ninh biết được thôi.
Trong lòng Cố Phong có nỗi khổ lại không nói nên lời, bàn tay cầm đơn ly hôn siết chặt, khớp xương lộ ra màu trắng.
Cố tình anh lại còn không thể giải thích.
Trịnh Hồng Xương nhìn gương mặt căng cứng của anh, biết tâm trạng của anh hiện tại cũng đang rất khó chịu, cũng không nói thêm cái gì nữa: “Được rồi, chuyện đã đến nước này rồi. Sau này cậu cứ tập trung toàn bộ tinh lực vào công việc đi.”
“Vâng. Đoàn trưởng, tôi có chuyện muốn xin tổ chức giúp đỡ.”
Vài phút sau, Cố Phong từ trong văn phòng Trịnh Hồng Xương đi ra, toàn thân giống như bị bóng ma bao phủ.
Đơn xin ly hôn đã được phê duyệt, điều này cũng có nghĩa cuộc hôn nhân của anh và Diệp Ninh chính thức đi đến điểm cuối.
Ngày hôm sau, đoàn văn công, văn phòng của Lâm Thanh.
Diệp Ninh nhìn chiếc chìa khóa mà Lâm Thanh đưa qua, cực kỳ kinh ngạc.
“Tôi nghe nói hiện tại cô đang tìm nhà ở thích hợp ở bên ngoài, trong đoàn của chúng ta đã xin chỉ thị và phân phối của quân khu, cố ý xin được căn nhà này cho cô.”
Lt không đợi Diệp Ninh hỏi đã chủ động giải thích.
Đoàn văn công sẽ sắp xếp nhà ở cho công nhân viên chức, nhưng mà phải đạt đến cấp bậc như Trương Quốc Trụ mới được, cho nên sau khi Diệp Ninh nghe Lâm Thanh nói xong, phản ứng đầu tiên chính là làm như thế này có phá hư quy định hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-668.html.]
“Quy định là vật chết, người là vật sống. Tuy rằng cấp bậc hiện tại của cô trong đoàn còn chưa đủ để phân phối nhà ở, nhưng cống hiến của cô cũng đã không nhỏ. Đạo diễn Trương đã nói cho tôi biết chuyện cô viết kịch bản mới rồi, bên phía đạo diễn Ngô cũng đã quyết định sẽ sử dụng kịch bản của cô. Lần quay chụp điện ảnh lần này không phải chuyện nhỏ, sau này cũng cần cô phải tham dự. Vì bảo đảm cô có thể yên tâm làm việc, trong đoàn giải quyết vấn đề nơi ở của cô cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
Lâm Thanh đưa ra lý do cực kỳ hợp lý, đánh mắt toàn bộ nỗi lo và nghi ngờ của Diệp Ninh.
“Cảm ơn đoàn trưởng và đoàn đã chăm sóc tôi như thế.”
Diệp Ninh cầm lấy chìa khóa.
Cô không có yêu cầu quá cao về nơi ở, chỉ cần an toàn tiện đường là được rồi.
Trong đoàn phân phối nhà ở đương nhiên sẽ tốt hơn cô tự đi ra ngoài thuê nhà rất nhiều, ít nhất không cần phải lo lắng đến chuyện bị Mục Văn Hạo quấy rầy.
Lâm Thanh cũng chỉ đầy thâm ý nói một câu: “Sau này nhớ làm việc cho tốt vào.”
Chờ Diệp Ninh cầm chìa khóa rời đi rồi, lt lập tức cầm điện thoại lên gọi đến một dãy số.
Không bao lâu sau, giọng nói của Cố Phong từ trong ống nghe vọng ra.
Lâm Thanh nói thẳng: “Tôi đã đưa chìa khóa nhà cho Diệp Ninh rồi.”
“Cảm ơn đoàn trưởng Lâm.” Trong giọng nói của Cố Phong có chút như đã trút được gánh nặng.
“Không cần phải cảm ơn, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.” Lâm Thanh thật sự không thể nào hiểu nổi Cố Phong.
Rõ ràng người yêu cầu ly hôn là anh, hiện tại người âm thầm chăm sóc cho Diệp Ninh vẫn cứ là anh.
Anh lại còn năn nỉ chị ấy nhất định phải giữ bí mật, không thể làm Diệp Ninh biết, cho nên chị ấy cũng chỉ có thể nói là trong đoàn phân phối nhà ở.
TBC
Chị ấy thật sự không thể nào đoán được trong lòng mấy thanh niên thời này suy nghĩ cái gì nữa.